Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 288




“Cha, xem cha nói kìa. Hai người đều gắn bó với hoa mầu hơn nửa đời người rồi, chắc chắn còn hiểu biết hơn con nhiều, sao mà con không chịu nổi hai người được chứ!”

Bác Triệu cười, nói: “Sau này con nghe bọn bác nói thì sẽ cằn nhằn vài câu thôi. Chuẩn bị cắt lúa mạnh rồi đúng không?”

Triệu Văn Thao nói: “Còn một tháng nữa. Thêm một trận mưa nữa thì tốt, vốn con định bón chút phân hóa học, nhưng nghe hai người nói vậy nên thôi, con vẫn nên đến cửa hàng Thái Bình chở chút phân heo về là tốt nhất.”

Cha Triệu nói: “Lúa mạch cha cũng không hiểu, trước kia chỗ của cha không có trồng. Bây giờ thấy các con trồng rồi, thấy phát triển cũng không tệ. Ài, người già như cha đôi khi cũng thật sự là não nhũn, có vài việc con vẫn phải tự mình quyết định thôi.”

Bác Triệu cũng gật đầu đồng ý, bảo: “Lúa mạch này thật sự là vậy, chưa từng nghe ai trồng. Chỗ bọn bác, dùng bột mì đổi thiếu gạo trắng, phải mua từ bên ngoài. Nếu có thể trồng lúa mì, vậy cũng coi như không tệ, về sau có thể ăn bột mì rồi.”

Bây giờ mọi người vẫn bảo trì tập quán tự cấp tự túc, chưa có ý thức mua bán, tư tưởng này muốn thay đổi thì còn cần một chút thời gian mới được.

Triệu Văn Thao nói: "Hai người già các vị khiêm tốn quá rồi, về sau chúng ta có việc thì thương lượng là được rồi."

Bác Triệu cười, bảo: “Chỉ cần con không chê bọn bác dài dòng là được.”

Nói chuyện nên thời gian cũng trôi qua rất nhanh, cơm trưa đã làm xong, mười mấy công nhân trong trang trại thỏ đã trở về ăn cơm, hầu hết đều là người trong thôn, những người trở về từ bên ngoài đều là nam, nữ là các bà, các bà đang bận rộn nấu cơm cùng mẹ Triệu.

Mọi người đi vào nhà ăn, Thôi Đại nhìn thấy Triệu Văn Thao thì vui tươi hớn hở đi lên chào hỏi: “Anh sáu!”

Có người cười nói: "Lãnh đạo đến kiểm tra công việc rồi!"

“Gì mà lãnh đạo, là ông chủ!”

Có người ồn ào kêu ông chủ.

Triệu Văn Thao cười đáp lời, cùng mọi người nói cười.

Bác Triệu già mà không nên nết, nói theo: “Này ông chủ, ông cũng nên tìm mấy cô gái đi, ông nhìn mấy anh con trai đẹp trai này đi, Âm Dương không cân bằng sớm muộn cũng xảy ra chuyện à nha!”

Cả đám mấy anh thanh niên nghe thế mặt đều đỏ rần.

Triệu Văn Thao cười ha ha, bảo: “Mấy thằng nhóc các cậu, bác Triệu quan tâm chung thân đại sự của các cậu chưa kìa, đến lúc đó phải có chút lương tâm, có vợ thì phải mời bác Triệu một bình rượu ngon nhé!”

“Bác Triệu, đến lúc con kết hôn ông nhất định phải đến uống rượu mừng nhé!”

“Bác Triệu, nếu con cưới vợ con nhất định sẽ mua cho ông bình Lão Bạch Can!”

“Con tặng ông một bình Lão Giáo!”

“Con tặng ông một rương luôn!”

“Tặng ông cả một xe ngay tắp lự!”

Người này khoác lác hơn người kia, tới mức Triệu Văn Thao không nghe tiếp nổi nữa, quả nhiên bị bác Triệu mắng cho ngậm miệng.

Cơm là gạo kê khô, rau củ là tự mình trồng, khoai tây, quả cà, cây ớt, hầm cách thủy chung, còn có một nồi lớn thịt heo bắp cải hầm đậu hũ, cộng thêm một nồi lớn rau xà lách bắp cải hành lá ngâm chua, mọi người ăn ngon lành. Mọi người cầm chén lớn bằng sứ trắng, người ăn cơm người ăn thức ăn, chấm hành lá vào tương đậu nành, cười nói, trên mặt ai nấy đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Cha Triệu và bác Triệu như “hai người bạn già”, cầm ly rượu nhỏ, miệng nhỏ vừa hớp rượu vừa ăn vừa nói.

Bác Triệu hâm mộ nói: “Em đó, hay thiệt, sinh được một thằng con có bản lĩnh vậy! Anh không bằng em!”

Cha Triệu nói: “Đâu có bản lĩnh gì đâu, đời sau bắt kịp thời đại tốt, nếu là thời chúng ta thì sống nay không biết mai còn sống được không!”

Bác Triệu gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta khi đó nghĩ cũng không nghĩ đến mấy món ăn hiện tại. Những ngày ấm no đã bắt đầu, chúng ta cũng không phí công!”

Cha Triệu rất kính trọng bác Triệu: “Người anh già, đều là nhờ các anh. Nếu không có các anh xông vào nguy hiểm chém giết để được thái bình như ngày hôm nay thì mấy đứa nhóc đời sau này có thể được ăn ngon uống say sao?”

“Đó đều là nên làm, đừng nói gì nữa, uống rượu!”

"Uống rượu!"

Hai người bạn già cụng một cái, cạn sạch.

Triệu Văn Thao thỉnh thoảng sẽ đến trang trại thỏ thăm nom, ăn cơm cùng mọi người. Mặc dù có cha mẹ và bác Triệu trông chừng nhưng hắn cũng đâu thể ném hết cho ba người lớn tuổi được.

Đây là lần đầu tiên hắn nuôi nhiều thỏ thế này, thuê nhiều người thế này, trong lòng cũng có hơi run, song, nhìn mọi thứ hiện tại có vẻ cũng không tệ. Tuy rằng vẫn chưa có lợi nhuận, nhưng cũng đã vận hành tốt, vậy cũng ổn rồi.

Hắn biết mở trang trại thỏ khác với việc hắn mua đi bán lại, cái trước là lâu dài, cái sau chỉ là ngắn hạn, hắn phải có kiên nhẫn.

Đừng thấy những công việc khác hắn không có kiên nhẫn, chỉ riêng công việc mua bán thì cho dù lâu dài hay là ngắn hạn thì hắn vẫn rất có kiên nhẫn. Có lẽ cái này gọi là yêu thích, làm việc mình thích, dù thế nào cũng được.

Cơm nước xong xuôi, Triệu Văn Thao kêu Thôi Đại theo mình ra khỏi trang trại thỏ một lần, hắn cường điệu trông ổ thỏ, còn có mấy con thỏ con mới sinh, thỏ mẹ, cùng với thức ăn của thỏ.

Thôi Đại nói: “Anh Lục, có thể nuôi thêm mấy con chó không?”

Triệu Văn Thao có chút khó hiểu: "Nuôi chó hả?"

Thôi Đại có hơi lo lắng: “Đúng vậy, nơi này vắng vẻ, lại còn trên núi, nếu con chồn hay hồ ly đến trộm thỏ thì sao chúng ta phòng được. Trước đó vài ngày trời không mưa, bọn em nửa đêm bắt đầu tuần đêm đã nhìn thấy cáo rồi, tuy rằng chưa vào, nhưng ngộ nhỡ nó vào đây thì sao.”

Triệu Văn Thao không nói gì.

“Nếu bỏ thuốc thì lo con thỏ ăn, làm bẫy kẹp cũng sợ con thỏ giẫm lên. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có nuôi chó thì có vẻ khả quan hơn một chút."

Triệu Văn Thao quyết định nói: “Đừng bỏ thuốc, không an toàn, bẫy kẹp cũng không an toàn, lỡ làm người ta bị thương sẽ không tốt, nuôi chó đi. Một con chắc chắn không ổn, chỗ này lớn lắm, ít nhất phải nuôi bốn con.”

Thôi Đại cảm thấy hai con là đủ rồi: “Ồ, nuôi nhiều vậy anh?”

Triệu Văn Thao nói: "Không sao đâu, nuôi thêm mấy con chó buổi tối cũng có thêm tiếng động. Vụ đám ranh con Mã Tiểu Lục Lần trước, nếu chúng ta có chó thì bọn nó đã không dám vào! Sao cậu không nói sớm chứ, tôi quên mất chuyện nuôi chó rồi!”

Triệu Văn Thao có chút ảo não, mọi nhà ở nông thôn đều nuôi chó, trang trại thỏ của hắn lớn thế này, vậy mà không nghĩ ra được.

Khi về tới hắn nói với mẹ Triệu, mẹ Triệu nói: “Vậy con nuôi thêm mấy con mèo đi, ở đây chuột thành đàn, toàn thành tinh. Mẹ đặt mấy cái bẫy kẹp chuột, nhưng chẳng ăn thua gì bọn nó. Bỏ thuốc thì sợ thuốc xảy ra cái gì ngoài ý muốn, vậy cũng không tốt.”

Triệu Văn Thao cười ha hả nói: "Được đó mẹ, mèo cũng không thiếu, mẹ muốn nuôi bao nhiêu thì nuôi bấy nhiêu, mẹ không sợ phiền là được rồi.”

Mẹ Triệu nói: “Có gì đâu mà phiền, bỏ chút đồ ăn thức uống là được, không cần quan tâm. Nó chỉ việc đi ra ngoài bắt chuột ăn, có khi nó còn rất mừng nữa là, chỗ này lớn tới vậy, được ra ngoài chạy tung tăng!”

Triệu Văn Thao nghe xong cũng thấy đúng, nơi này chỉ cần bọn họ không bỏ thuốc, nuôi bao nhiêu mèo cũng không cần quan tâm. Sau đó nói tới chuyện cáo và chồn.

Mẹ Triệu lập tức nói: “Mấy con này cũng không được làm tổn thương! Chúng nó tới ăn mấy con thỏ thì cứ ăn đi. Mấy con này thông minh lắm, biết mang thù, con mà làm bị thương nó một lần thì nó sẽ nhớ con cả đời.”

Triệu Văn Thao cũng không muốn làm thương tổn chúng nó, tuy rằng hắn không tin nó thông minh, nhưng làm bị thương động vật thì trong lòng cũng không thoải mái.

"Được, vậy nuôi chó, đến lúc đó hù dọa chúng nó đừng đến là được rồi."

Triệu Văn Thao trở về nói với Diệp Sở Sở, Diệp Sở Sở cho rằng Triệu Văn Thao muốn mang chó mèo vào trang trại thỏ, lập tức tỏ vẻ không đồng ý.