Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 267




"Mua nhà!" Diệp Sở Sở lập tức nắm bắt được trọng điểm: "Anh ba, anh chị muốn mua nhà á, mua nhà chung cư sao? N hanh như vậy anh đã mua được nhà chung cư rồi?”

Diệp Minh Bắc nói: "Không mua không được, cháu em hai năm nưa phải đi học rồi, không có chỗ ở cố định xin học cũng khó, còn có hộ khẩu, hiện tại chị dâu em còn đang đi học, hộ khẩu của anh vẫn ở nhà bên kia, mua nhà cũng là vì cho con cái có chỗ định cư.”

"Anh ba, hộ khẩu của trẻ con có dễ làm không? Nếu anh thiếu tiền thì em gửi qua bưu điện cho anh mấy chục nghìn nhé.” Diệp Sở Sở vội vàng nói.

"Không cần, số tiền đó em cứ giữ lại đi, trang trại thỏ của Văn Thao cần dùng nhiều tiền, chuyện đó gấp hơn chuyện của anh. Còn chuyện hộ khẩu của nhóc con cứ đợi xem đã, tình hình hiện tại không tốt lắm đâu.” Diệp Minh Bắc kể lại tình huống bên kia.

Diệp Sở Sở cảm thấy rất phức tạp: "Dù gì cũng là thành thị mà, đâu giống được chốn quê em ở được đâu.”

"Đúng vậy đó, nơi này á, nhiều tệ nhiều nạn, lắm qua tắc." Diệp Minh Bắc nói.

“Anh ba, nhà anh quyết định ở luôn bên đó à? Diệp Sở Sở hỏi, trong lòng cô cảm thấy rất trống rỗng.

"Chuyện đó thì chắc rồi, điều kiện sống bên này tốt hơn bên nhà cũ của chúng ta, Sở Sở, chị dâu em nói, đợi thêm mấy năm nữa rồi cũng để mấy đứa qua bên này."

"Chuyện này để sau này bàn đi, vậy còn mẹ, mẹ có đồng sy ở đấy không?" Diệp Sở Sở hỏi.

"Mẹ rất thích bên này, bà bảo ở đây đông vui lắm. Mẹ giỏi hơn ông anh này của em nhiều, thích ứng hoàn cảnh rất nhanh. Thôi được rồi đó Sở Sở, nói chuyện lâu rồi, tối anh về nhà sẽ gọi cho cho em sau.”

“Vâng anh, anh đi làm việc đi."

Hai anh em cúp máy.

Buông điện thoại xuống, Diệp Sở Sở cảm thấy có chút gì đó mất mát, còn muốn gọi một cuộc điện thoại nữa, nhưng gọi cho ai đây, cô thấy đã đến giữa trưa, chị cả Triệu chắc lại vội nấu cơm, chị ấy còn có mẹ chồng, chị năm Triệu hẳn là đang ăn cơm trong xưởng, còn lại cũng không có ai để cô gọi điện thoại.

Lại ngẫm lại Diệp Minh Bắc muốn định cư ở trên thành phố, không lâu sau cha mẹ có khi cũng đi theo, sau này muốn gặp cha mẹ sẽ rất khó khăn là cô lại buồn bã.

Tuy từ lâu cô đã biết Chu Mẫn sẽ không trở về, Diệp Minh Bắc nếu đã lên thành phố thì không quay lại, nhưng không ngờ tới mới đó mà học đã định cư trên thành phố.

“Tiểu Bạch Dương, bà ngoại và bác ba của con đều lên thành phố rồi, chúng ta có nên đi không nhỉ?” Diệp Sở Sở nói chuyện với Tiểu Bạch Dương.

Tiểu Bạch Dương chỉ cười thôi.

Khỉ con ngồi xổm trong góc nhà bứt lông mình, nó nhìn Diệp Sở Sở rồi kêu lên mấy tiếng.

Diệp Sở Sở đưa tay sờ sờ đầu của nó: "Nếu chuyển lên thành phố thì nhóc phải làm sao bây giờ?”

Chú khỉ nhỏ kêu lên vài tiếng, tiếp tục cúi đầu dứt lông của mình.

Buổi tối Triệu Văn Thao trở về, dùng nước nóng rửa mặt và tay xong thì thay quần áo, thấy Diệp Sở Sở có vẻ buồn buồn mới hỏi: "Sao thế, ai chọc giận vợ đấy?”

Diệp Sở Sở lắc đầu: "Em gọi điện thoại cho anh ba, anh ba nói muốn ở lại trên thành phố, còn nói muốn mua nhà.”

Triệu Văn Thao lại không hề kinh ngạc: "Người như chị dâu thứ ba nhà em có thể trở về chỗ chúng ta sao? Mà chị dâu em không về thì chắc chắn anh ba em cũng không về được, đây là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi.”

"Nhưng em không ngờ nó sẽ xảy ra nhanh như vậy, anh ba còn nói muốn đón cả cha em qua đó."

"Mẹ ở trên đó trông mấy đứa cháu, cha đi cùng cũng là chuyện thường tình mà." Triệu Văn Thao rất dửng dưng.

Diệp Sở Sở tức giận: "Anh thì thấy bình thường thế thôi! Nhưng em lại không được gặp cha mẹ nữa!”

Triệu Văn Thao lúc này mới hiểu được vợ mình không vui vì chuyện gì, anh vội vàng nói: "Vợ nói gì thế, sao lại không gặp được nữa,thành phố cách chúng ta bao xa, muốn đi tàu thì lát là đến, em muốn ở đó mấy ngày thì cứ ở chơi mấy ngày!”

"Nói thì nhẹ nhàng, em đi rồi trong nhà ai lo?"

"Không phải còn có cha mẹ sao? Kêu cha mẹ giúp mình một chút.”

"Còn anh thì sao?"

"Anh phải đi cùng em chứ sao, để mình em mang theo nhóc con này đi thì mệt lắm, anh phải đi theo người vợ chứ."

"Anh không làm ăn nữa à, còn trang trại thỏ của anh thì sao?"

"Chuyện làm ăn vĩnh viễn không có hồi cuối, chờ xây xong trang trại thì thuê mấy người biết việc, rồi bảo họ trông nom là được thôi.”

Diệp Sở Sở nhìn chồng, phát hiện anh ấy thật sự nghiêm túc, tâm lí lúc này mới thoải mái hơn một chút, cô thở dài: "Đi cái gì mà đi, con mình còn nhỏ, bắt thằng bé đi cả quãng đường mấy trăm cây số, mệt quá rồi sinh bệnh thì phải làm sao?”

Triệu Văn Thao nói thật, chỉ cần vợ muốn đi, vậy thì cả nhà sẽ đi, theo hắn thấy, không có gì quan trọng hơn việc để vợ mình vui vẻ.

"Vợ, thật ra cũng không sao mà, ngày này mỗi ngày đều ấm áp, nếu con nhớ mẹ con, chờ mùa hè, chúng ta đi xem cũng được."

Diệp Sở Sở có chút động tâm, nhưng cuối cùng vẫn lý trí lắc đầu nói: "Trước khi Tiểu Bạch Dương biết đi biết chạy, chúng ta không đi đâu hết!”

Bây giờ đi, Diệp Minh Bắc bọn họ vẫn phải thuê nhà, cộng thêm mẹ Diệp và cô giúp việc, có thể tưởng tượng được căn nhà chật chội đến mức nào, bọn họ cũng không ở được bao lâu rồi lại phải trở về, con còn nhỏ, trong thời gian ngắn phải đi xa mấy lượt, người nào chịu được.

Cô ấy đã nói như vậy Triệu Văn Thao cũng gật gật đầu: “Điều em lo lắng cũng đúng, năm nay anh cũng đi lên thành phố nhiều, cũng thấy không ít cảnh mà mấy chục người chen chúc trong một căn nhà chỉ lớn tầm cái phòng mình đang ngồi này, cả ăn uống rồi ngủ nghỉ về sinh chỉ xoay trong cái ô be bé ấy, trời ơi, anh không thể tưởng tượng được. Anh ba em hẳn là tốt hơn một chút, bọn họ ở nhà ống thì rộng rãi hơn, anh ấy có nói mua nhà bao nhiêu mét vuông không? Còn muốn đón cả cha em lên, không có trăm tám mươi mét vuông thì không ở được, mà muốn mua được từng ấy phải mất mấy trăm nghìn tệ đấy, dù gì cũng là đất thành phố. Còn nữa, sống cùng nhau, thời gian dài sẽ không phát sinh mâu thuẫn sao? Em cứ suy nghĩ đi.”

Triệu Văn Thao nhún vai.

Diệp Sở Sở nghĩ thì thấy cũng đúng, mẹ Diệp không phải người tính tình yếu đuối, Chu Mẫn nhìn qua cũng không thua chị kém em, ở chung một căn nhà lâu dài, làm sao... Đột nhiên ý thức được chuyện này mới chỉ là tưởng tượng chứ nào đã thành sự thật, cô vừa tức giận vừa buồn cười, vỗ một cái lên người chồng: "Anh cứ nói vớ vẩn, mẹ và chị dâu của em đều rất tốt!”

Triệu Văn Thao khoát khoát tay, kéo dài giọng: "Hoa không đỏ trăm ngày, người không đâu tốt được cả đời..."

“Đi bưng cơm đi!”

“Tuân chỉ!”

Ăn cơm xong, Diệp Sở Sở nhớ tới chuyện anh ba Triệu muốn bán đậu hũ, Triệu Văn Thao không chút suy nghĩ nói: "Được, nhưng phải dựa theo giá thị trường, anh ta đồng ý thì được.”

Diệp Sở Sở bình tĩnh nhìn Triệu Văn Thao, nửa ngày mới nói: "An hem các người rặt một phường gian thương.”

Triệu Văn Thao cười ha ha: "Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng! Anh tính rồi, nhờ mẹ sang trang trại thỏ nấu cơm giúp chúng ta, để cha của chúng ta giúp dọn dẹp linh tinh, không được nữa lại nhờ anh hai giúp một chút.”

"Trang trại thỏ thực sự cần một người nấu cơm sao?"

"Cần chứ." Triệu Văn Thao thở dài nói: "Em không biết chứ, thứ gì mà làm lớn rồi thì không thể cẩu thả, dọn dẹp ổ thỏ phải có mấy người, anh thuê tất cả đều là thanh niên, bọn họ có thể nấu cơm sao? Khẳng định không thể, mà mấy việc hậu cần giao cho người khác anh cũng không yên tâm, giao cho mẹ là lựa chọn tốt nhất.”

“Anh nói với mẹ chưa?”

"Nói rồi, mẹ bảo được." Triệu Văn Thao nói với vợ: "Anh xây cho mẹ mấy gian phòng rồi, phía trước để đất làm thêm một vườn rau, phía sau trồng một ít cây ăn quả, còn xây cả một phòng ăn lớn, ăn thì ăn trong phòng đó, xong thì qua ngủ chỗ gần chuồng thỏ.”

Thuê người ngoài dọn dẹp tổ thỏ và trông đám thỏ vào ban đêm luôn, tránh cho có người hay thú dữ nào đến trộm thỏ.