Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 263




Mọi người đều muốn xem những thôn khác múa như thế nào nhưng vì quá nhiều người nên không trông thấy, rất là sốt ruột.

Bí thư lại rất bình tĩnh: “Không cần lo cho người khác, chúng ta cứ múa của chúng ta!”

Triệu Văn Thao cố ý tìm mấy người để bắt chuyện.

“Anh này, thôn nào múa đẹp nhất thế?”

“Bác gái, bọn họ mặc quần áo nhìn có được hay không?”

“Cháu bé, cháu thích thôn múa ương ca vậy?”

Hỏi một lúc, câu trả lời đều na ná giống nhau, không có cái nào đặc biệt cả, đều không khác mấy, Triệu Văn Thao cũng yên lòng.

Vừa rồi sự bình tĩnh của bí thư cũng chỉ là bình tĩnh ở bề ngoài, giờ nghe thấy câu hỏi của Triệu Văn Thao xong thì mới thật sự bình tĩnh.

Khoảng đến trưa, lúc này mới tới lượt đến Kháo Sơn Đồn, chiêng trống vừa vang lên, mọi người bỗng mạnh mẽ như rồng hổ, cho dù là trai hay gái đều ra sức xoay, ra sức tạo sóng.

Bởi vì quá ra sức nên cũng lây cho những người xem náo nhiệt, họ đều phóng khoáng vỗ tay khen ngợi trầm trồ, nhao nhao hỏi thăm đây là thôn nào. Khi nghe nói là Kháo Sơn Đồn thì đều nhao nhao kêu la.

“Thỏ của Kháo Sơn Đồn!”

“Đậu phụ của Kháo Sơn Đồn!”

Bây giờ lại thêm ương ca của Kháo Sơn Đồn.

Đoàn người nghe khen xong, càng xoay càng hăng say, có vẻ không kìm lại được. Triệu Văn Thao nhìn bí thư đang chỉ huy cũng bắt đầu xoay cùng thì mau chóng dẫn dắt vài thằng nhóc chỉnh lại động tác khoa trương, hấp dẫn được mọi người. bấy giờ bí thư mới chậm rãi tỉnh lại, chỉ dẫn đội ngũ chậm rãi ra khỏi sân.

“Kháo Sơn Đồn các người múa ương ca đẹp lắm, vừa nhiệt tình vừa nhiệt liệt!”

Cán bộ xã khích lệ một lúc, nói là số một trong xã rồi quyết định ngay tại chỗ, để Kháo Sơn Đồn đại diện cho xã lên huyện hội diễn.

Bí thư vui đến mức miệng không khép lại được, đi lĩnh hai bao thuốc lá Đại Sinh Sản và hai bao Hữu Nghị rồi kể lại tin tức này cho mọi người. Tất cả mọi người đều bắt đầu hoan hô, quay đầu đi đến đơn vị khác. Không ngờ lại mang theo một vài người xem náo nhiệt, việc này khiến sự hào hứng của mọi người càng cao hơn.

Sân lớn của trạm thu mua rất rộng mở, đội ương ca có thể dùng sức mà xoay.

Ông lão giữ cửa ở nơi đây quả thực đúng là mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, vừa xem ương ca mà vẫn có thể nhìn chằm chằm đám trẻ con.

“Thằng nhóc con, cậu làm gì vậy? Ở trên mặt đất không được mà còn trèo lên đầu tường, nhanh chóng cút xuống cho tôi! Còn cả cậu nữa, cậu làm gì vậy hả? Lớn đầu rồi mà còn chơi pháo kép. Không sợ nổ mất tay mình à? Triệu Tiểu Lục! Cậu múa không tệ đâu!” Ông lão vui tươi hớn hở nói.

Triệu Văn Thao múa sang đây cười nói: “Chúc bác năm mới tốt lành nhé!”

“Được được, cũng chúc cậu năm mới tốt lành.” Ông lão nói.

Triệu Văn Thao bảo một thằng nhóc lên xe lấy một chai rượu cho ông lão: “Bác ơi, đây là quà chúc tết của bác, bác nếm thử đi.”

“Coi như thằng nhóc nhà cậu có lương tâm!” Ông lão đón lấy rượu, nhìn nhãn hiệu phía trên rồi móc ra hai đồng tiền từ trong túi: “Tiền mừng tuổi cho con trai cậu này!”

Triệu Văn Thao cười hì hì, nhận lấy mà không hề khách sáo rồi nói: “Cháu thay con cháu cảm ơn bác!”

“Nghe nói cậu mở trại thỏ ở trong thôn hả?” Ông lão hỏi thăm.

“Đúng vậy, cháu mở một trại thỏ ở trong thôn, giờ đang đắp ổ thỏ đấy ạ. Sao thế bác? Bác có muốn đi nuôi thỏ cho cháu không?”

“Hoan nghênh à?” Ông lão cười nói.

Triệu Văn Thao sửng sốt một lát: “Bác ơi, bác đừng đùa cháu. Bác mà muốn đi, cháu cầu còn không được ấy chứ!”

“Vậy được, đến lúc đó tôi sẽ đi. Cậu đừng chỉ xây mỗi ổ cho thỏ, cũng phải làm cái ổ cho người nữa, bằng không thì ở đâu chứ!” Ông lão nói nửa đùa nửa thật.

Triệu Văn Thao cười ha ha: “Bác cứ yên tâm, bác mà đi thì tuyệt đối sẽ không để bác ở ổ thỏ đâu!”

“Cái thằng nhóc con nhà cậu, nói mà không có trên dưới gì hết sất cả!” Ông lão ngoài miệng tuy là mắng nhưng trên mặt lại tươi cười.

Triệu Văn Thao đến trạm thu mua của xã mua bán một số thứ mới quen biết ông cụ coi cửa này. Ông cụ là cô nhi, từng đi tòng quân trải qua chiến trường, sau này bị thương nên lui về trông cửa ở trạm thu mua, cả đời không có con cái. Bây giờ ông cụ chắc cũng muốn lui xuống, trạm thu mua là đơn vị nhà nước, tuổi tác đã đến lúc nên về hưu, năm nay ông cụ vừa lúc phải về hưu.

Trước đó Triệu Văn Thao đã từng nói muốn ông cụ từ chức đi nuôi thỏ giúp hắn, ông cụ đã bằng lòng rồi, chỉ là Triệu Văn Thao không coi ra gì, hiện tại xem ra ông cụ thật sự muốn đi.

Mọi người đến thăm mỗi đơn vị một lần, cũng không phải là đến thăm hông công, hầu như chỗ nào cũng đều cho cây thuốc, hoặc là cho ít tiền gì đó. Thu hoạch đầy rồi, tiếp đó bọn họ bắt đầu đi chúc tết các thôn.

Múa ương ca cũng là một việc tốn sức, đừng thấy ban đầu tất cả mọi người đều rất hăng say, sau một lúc là không còn sức lực nữa, chỉ vào thôn mới múa một hồi, còn trên đường thì gần như đều ngừng lại.

Cơm trưa được giải quyết qua loa ở chính quyền xã, buổi chiều đi khắp những thôn khác xong thì sẽ đi, chờ đến nhà thì đều mệt mỏi vô cùng nhưng tinh thần thì vẫn tăng vọt. Bọn họ phải đại biểu cho xã để đến huyện diễn, đây chính là chuyện mà trước nay chưa từng có.

“Tôi nói vài lời nhé!” Bí thư đứng ở trên xe cầm loa lớn nói rằng: “Thôn chúng ta nở mày nở mặt rồi, đến lúc đó lên huyện diễn thì phải vực tinh thần lên, tranh lấy hạng nhất!”

Mọi người lập tức vỗ tay.

Bí thư khoát tay một cái rồi nói tiếp: “Mọi người mau về nhà, khẩn trương ăn cơm, ăn cơm tối xong thì chúng ta thả đèn!”

Mọi người hò hét rồi chạy về phía nhà mình, bí thư hét lên một tiếng lại khiến mọi người quay lại: “Mang quần áo về nữa!”

Mọi người lập tức cất tiếng cười vang.

Anh ba Triệu không đi, anh ta dành thời gian làm đậu phụ trong mấy ngày cuối cùng. Khi nghe nói lúc xem ương ca người ta hô lên đậu phụ của Kháo Sơn Đồn thì kích động đến mức hô hấp dồn dập, hỏi liền một mạch, thật vậy chăng, nói thế nào vậy?

Đối phương miêu tả một phen cho anh ta nhưng anh ta vẫn chưa thỏa mãn nên nói với chị ba Triệu: “Cô nghe chưa? Đậu phụ của chúng ta, đậu phụ của Triệu lão tam tôi đấy, nổi tiếng rồi, nổi tiếng cùng với thỏ của Kháo Sơn Đồn rồi!”

Chị ba Triệu cũng bất ngờ, phấn khởi nói nói: “Ông xã, anh thật lợi hại!”

Anh ba Triệu đắc ý ngước đầu lên nói: “Thỏ của thằng sáu nổi tiếng thì đã sao? Đậu phụ của tôi cũng có thể nổi danh!”

“Vậy mà anh còn không đi. Nếu như lần này anh cũng đi múa ương ca thì anh có thể nói cho những người đó rằng anh chính là người làm đậu phụ, nhất định có thể kiếm được mấy cây thuốc đấy!” Người trong thôn nói.

Anh ba Triệu vừa nghe mắt đã sáng rực lên. Đúng vậy, anh ta làm đậu phụ nổi tiếng như vậy, nếu như đi thì khẳng định sẽ có người cho thuốc lá, còn cả kẹo nữa. Nghe nói lần này ai nấy trong đội ương ca đều được một hộp thuốc lá, không có lý nào anh ta lại không được, thực sự là hối hận muốn chết.

Không được, lần sau đến huyện anh ta nhất định phải đi!

Anh hai Triệu đi rồi, quá mệt mỏi, về đến nhà là ăn như rồng cuốn uống như rồng leo, vừa ăn vừa nói chuyện với chị hai Triệu.

“... Bây giờ Kháo Sơn Đồn của chúng ta lại nổi tiếng vì một thứ nữa, là ương ca! Thỏ của thằng sáu, đậu phụ của thằng ba, bây giờ là ương ca, không biết tiếp theo là gì.” Anh hai Triệu nói.

Lúc đầu chị hai Triệu muốn đi nhưng nghe nói phải mất một ngày mới có thể trở về, nhà cửa giao hết cho con cái cũng không yên tâm nên không đi. Nghe thấy anh hai Triệu nói xong, chị ta không cho là đúng, cái gì nổi tiếng cũng không liên quan gì tới mình, nhìn anh hai Triệu cầm về thuốc lá về thì nói: “Sao anh không cầm nhiều kẹo về chứ? Anh cũng không hút thuốc lá, kẹo thì còn có thể cho con cái ăn.”

Anh hai Triệu nói: “Cô tưởng tôi muốn lấy gì thì lấy à? Đây đều là đơn vị nhà người ta cho đấy.”