Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 233




Tiểu Bạch Dương nhìn thấy Diệp Sở Sở, lập tức giang hai cánh tay muốn ôm một cái, Diệp Sở Sở tới ôm cậu bé, cậu bé liền mỉm cười.

Bà Khúc cười, bảo: “Con xem này, thằng nhóc này thành tinh rồi, mới tí tuổi đầu!”

Mọi người đều mỉm cười, sau đó lại ngồi lên giường lò, bà Khúc nói chuyện với Hải Yến, nội dung chỉ là việc nhà, trong nhà có mấy người, có vài mẫu đất, cha mẹ có mạnh khỏe hay không, năm nay làm ăn riêng lẻ, lương thực thu hoạch được bao nhiêu,...v...v...

Hạ Tùng Chi cùng Diệp Sở Sở ở một bên chơi với Tiểu Bạch Dương, cũng gần đến giữa trưa, bà Khúc và Hải Yến chuyện nên nói đều đã hàn huyên, không nên nói tới cũng hàn huyên vài câu, nhưng mà phòng Tây vẫn chưa có động tĩnh.

Hải Yến ngồi không yên nữa, đứng dậy đi tìm em gái, Hạ Tùng Chi cũng đi theo.

Bà Khúc buồn bực nói với Diệp Sở Sở: “Sao mà nói lâu quá vậy? Ở nhà nó đâu nói lời nào.”

Diệp Sở Sở cười nói: "Chúng ta khác mà.”

Bà Khúc cũng cười: “Đứa nhỏ này lên lớn khó lường thế, con trai muốn vợ, con gái muốn chồng."

Diệp Sở Sở nói: “Đây không phải là chuyện bình thường của con người sao?”

Lúc này, Hải Yến và Hạ Tùng Chi đã vào trong, theo sau là Xuân Yên và cậu hai Khúc.

"Hôm nay không còn sớm, bà cần phải trở về." Bà Khúc thấy con trai đã trở về bèn xuống giường muốn đi.

“Dì ở lại ăn cơm đi.”

Bà Khúc dẫn theo cậu hai Khúc đi về: “Không ở đây ăn đâu, trong nhà còn ông nội nó nữa, mắt mẹ chồng không tốt, không làm cơm được.”

Hạ Tùng Chi nói vài câu và cùng Diệp Sở Sở rồi dẫn theo hai chị em Hải Yến, Xuân Yên đi về, lúc cô ấy ra về thì hơi thở dài, không biết thằng con ở nhà quậy phá cỡ nào rồi.

Sau khi tiễn họ xong, khỉ con không biết từ đâu xông tới, đi tới trước mặt Diệp Sở Sở kêu éc éc.

Diệp Sở Sở cười sờ sờ đầu của nó: "Mày đói bụng không, chúng ta cũng nấu cơm."

Ăn cơm xong, Diệp Sở Sở dỗ Tiểu Bạch Dương ngủ, mình cũng ngủ một giấc, Tiểu Bạch Dương còn chưa tỉnh thì Hạ Tùng Chi đã tới rồi.

Diệp Sở Sở hỏi: “Con có khóc không?”

Cô ấy đáp: “Không có, lúc về bà nội đã làm cơm, và đút cho nó chút nước cơm rồi, dụ dỗ rồi nên không khóc.” Nói xong, Hạ Tùng Chi lên giường nói tiếp: "Tôi cũng vừa dỗ nó ngủ xong."

Bây giờ trời rất lạnh, gió Đông Xà cũng rất lớn, Hạ Tùng Chi không nên ôm con chạy tới chạy lui, sợ bị lạnh sẽ cảm mạo.

Diệp Sở Sở kéo một cái gối qua cho cô ấy, bảo cô ấy nằm xuống nói chuyện.

Hạ Tùng Chi cười nói: “Được rồi.”

Diệp Sở Sở cũng cười: "Bọn nó không phải đang trong thời kỳ vui đùa, làm quen sao?”

Hạ Tùng Chi khẳng định nói: “Đúng vậy, với còn giả bộ! Hải Yến nói, nếu không thì sao em gái cậu ấy biết cậu hai Khúc chứ.”

Diệp Sở Sở nói: “Cậu hai Khúc còn chưa thừa nhận. Không ngờ cậu hai Khúc thường ngày không nói tiếng nào mà còn có thể học người thành phố yêu đương!”

Hạ Tùng Chi cười nói: "Lớn như vậy rồi, có cái gì không biết? Thấy không nói chứ trong lòng hiểu rõ vô cùng."

Diệp Sở Sở hỏi: “Đều bằng lòng hả? Bọn nó nói sao?”

Hạ Tùng Chi nói: "Đều đã yêu một thời gian dài như vậy rồi, còn có thể không chịu sao? Mẹ chồng chị đi hỏi bà Khúc rồi, bà ấy không có ý kiến gì, nói con trai được thì được, nhưng lo lắng nhà gái muốn nhiều đồ, còn cậu hai Khúc thì vui mừng tới mức không ngậm miệng được rồi."

Diệp Sở Sở hỏi: “Bên phía nữ thì sao? Nói sao?”

Hạ Tùng Chi do dự một chút nói: "Nhà gái cũng đồng ý, nhưng muốn có nhà, còn muốn giống nhà của em nữa."

Diệp Sở Sở ngây ngẩn cả người.

Hạ Tùng Chi bất đắc dĩ nói: "Chị có chút hối hận khi dẫn bà tới chỗ em rồi, nhìn thấy nhà của em thì tầm mắt liền cao hẳn.”

Diệp Sở Sở nhớ tới biểu cảm của Xuân Yên khi nhìn nhà mình, cũng thở dài: “Vậy xây nợ đi, từ từ trả là được, nhưng không biết em ấy có chịu sống trong cảnh mắc nợ hay không thôi. Nhà gái mà chị bốn em giới thiệu không chịu mắc nợ.”

Hạ Tùng Chi nói: "Không muốn cũng phải chịu, Văn Thao nhà em là người có năng lực mà xây nhà này còn mắc nợ rồi, chớ nói chi là người như cậu hai Khúc. Đừng nói chị ở nông thôn, dù là trong thành phố thì ai có thể làm được chỉ trong một bước? Đều là cần chút thời gian.”

Diệp Sở Sở nhớ tới hỏi: “Nhà em ấy như thế nào?”

Hạ Tùng Chi nói: "Thật ra chị cũng không hiểu rõ lắm, chị và Hải Yến rất thân, Hải Yến chỉ biết nghe cha mẹ, lúc trước người cha mẹ tìm cho cậu ấy chính là người nghèo nhất cả thôn, anh em còn nhiều, nhưng cha mẹ của cậu ấy nói “đây mới là người trong sạch!” Mà Văn Chí nhà tôi thì bọn họ đều thấy không tốt, nguyên nhân chính là Văn Chí là giáo viên, nói là “xú lão cửu”*. Em không biết đâu, những năm đó thầy rất khó, ngay cả nhà bọn chị cũng sợ, còn muốn không cưới nữa kìa, nhưng mà chị kiên quyết, chị có lòng tin vào một người có đạo đức, và có văn hóa rất quan trọng!”

*cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá

Diệp Sở Sở cười nói: "Chị rất có chủ kiến."

Hạ Tùng Chi nói: “Đúng vậy, lập gia đình là chuyện cả đời mà.” Rồi sau đó nói sang hai chị em: “Xuân Yên rất giỏi giang, tình cảm chị em hai người cũng rất tốt, nhưng trông Xuân Yên hiếu thắng hơn Hải Yến một chút, chị đoán chừng căn nhà này em ấy nhất định cố chấp phải có, không biết là lão Khúc có đồng ý hay không thôi.”

Diệp Sở Sở nhớ tới điệu bộ của lão Khúc, cảm thấy vi diệu.

Hai bên trai gái đều đồng ý, cũng đã đến tuổi, vậy kế tiếp là “thuận lý thành chương” bắt đầu bàn hôn luận gả.

Ở nông thôn không giống trong thành phố, ở chỗ dành ra một khoảng thời gian để tìm hiểu lẫn nhau, sau khi yêu đương ổn rồi mới nói tới chuyện kết hôn, ở nông thôn thì trực tiếp nhảy qua giai đoạn này, đi thẳng vào vấn đề, chỉ là chủ đề này cũng cần một quá trình, dù sao truyền thống đều chú ý tam môi lục chứng, lúc này mới có vẻ hôn nhân rất nghiêm túc, không phải trò đùa.

Bước đầu tiên là trao đổi chuông, chính là tín vật hai bên trai gái trao đổi, cái tín vật này đương nhiên phải quý trọng một tí, kế tiếp là đính hôn, khâu này chủ yếu bàn sính lễ, sau khi tiến hành thuận lợi thì phải một năm hoặc là nửa năm mới bàn việc kết hôn.

Bà mối nhà gái chính là Hạ Tùng Chi, bà mối nhà trai Hạ Tùng Chi kêu Diệp Sở Sở làm, Diệp Sở Sở nói “không làm, em mang theo con, đi ra ngoài cũng bất tiện, có chuyện gì cũng không có cách liên lạc kịp thời. Còn nữa, em cảm thấy việc hôn sự này sẽ cãi cọ, huồng chi còn có tai họa ngầm là chị bốn chứ.” Hạ Tùng Chi cũng đành chịu, kêu bà Khúc tự mình tìm một bà mối, bà Khúc tìm mẹ Triệu.

Hai người là chị em kết nghĩa, bà Khúc tín nhiệm mẹ Triệu nên mẹ Triệu cũng không nên từ chối, nên đã đồng ý.

Diệp Sở Sở nói với mẹ Triệu: “Mẹ, mẹ phải chuẩn bị tâm lý cho vững.”

Mẹ Triệu nói: “Người trẻ tuổi các con, da mặt mỏng, sợ phiền phức, còn mấy người già như mẹ đã một bó to tuổi rồi, không sợ gì, thành thì thành, không thành thì thôi, dù sao mẹ cũng đâu phải là người chuyên làm mai cho nhà người ta đâu."

Diệp Sở Sở thấy suy nghĩ mẹ Triệu thoải mái nên cũng không nói thêm gì nữa.

Cô đoán không lầm, chuyện hôn sự này đoạn đầu rất thuận lợi, nhưng đoạn sau không thuận lợi, sau khi trao đổi chuông, lúc bắt đầu nói sính lễ thì thiếu chút nữa toang rồi.

“Ba phòng và một cái giường, phải là một căn nhà mới! Đây là điều kiện nhà gái.”

Mẹ Triệu và Diệp Sở Sở lên án: “Còn chưa kết hôn mà muốn ra riêng rồi, có ai giống vậy không? Sao không ngẫm xem nó có thể sống một mình không? Đã có con đâu? Ai quản lý? Chưa gả qua đã ghét bỏ cha chồng, mẹ chồng rồi!”

Diệp Sở Sở đã hiểu, đừng thấy người lớn ai cũng nói con trai kết hôn thì ra riêng, thật ra trong lòng bọn họ vẫn không cam tâm tình nguyện lắm đâu.

Nhưng tới Hạ Tùng Chi thì lại là một lý do để thoái thác khác.