Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 229




Nhưng chị tư cũng vẫn chưa nghĩ sâu xa, cảm thấy không thành công cũng là chuyện tốt, để mẹ chị ta đỡ kiếm cớ mà tới đây.

Diệp Sở Sở nói với Hạ Tùng Chi xong, buổi tối lại nói cùng Triệu Văn Thao tiếp. Triệu Văn Thao lập tức nói: “Đây có là gì, cậu hai Khúc không thích, cô ta còn muốn ép cậu hai Khúc phải thích à? Nào có chuyện như vậy?”

Diệp Sở Sở trợn mắt với chồng: “Đúng là không thể nói chuyện rõ ràng với anh mà!”

“Vợ à, anh biết ý của em.” Triệu Văn Thao vội nói: “Kỳ thực em thật sự không cần lo lắng, việc kết thân này coi trọng tôi tình anh nguyện, dưa hái xanh không ngọt đâu!”

Diệp Sở Sở bị chọc cho cười phì ra, làm khó cho chồng rồi, ngay cả lời này cũng nói ra.

“Được rồi, em biết rồi, chúng ta ăn cơm đi.” Diệp Sở Sở để Tiểu Bạch Dương vào trong lòng hắn và đi bưng đồ ăn.

Khỉ nhỏ đi theo cũng móc lấy chiếc đũa, đồ ăn không thể để nó bê được, rất dễ bị đổ, đũa thì tạm được, chỉ là phải rửa bàn tay khỉ nhỏ của nó rất nhiều lần.

Một nhà ba người cộng thêm một con khỉ ăn cơm xong, Diệp Sở Sở thấy Tiểu Bạch Dương mệt mỏi thì dỗ cho ngủ rồi lấy chiếc quần bông vần chưa làm xong cho chồng ra bắt đầu may.

“Vợ ơi, để ban ngày hãy làm, làm buổi tối sẽ khiến mắt mỏi đấy.” Triệu Văn Thao nói.

“Đây là đèn điện chứ có phải đèn dầu đâu, không mỏi. Cũng không còn bao nhiêu nữa, thiếu mỗi phần eo là làm xong rồi. Anh chạy xe lạnh lắm, máu chóng lằm cho anh mặc, để tránh chân bị lạnh cóng.” Diệp Sở Sở nói.

Cô ở nhà, lạnh thì lên giường nhưng Triệu Văn Thao không giống vậy, từ sáng sớm đã ra bên ngoài chạy, cũng chẳng có giường lại còn lái xe mà gió rất mạnh. Hiện tại toàn là gió tây bắc thổi, không cẩn thận thì có thể nhiễm phải căn bệnh phong thấp ở chân. Mẹ cô nói, chân mà phong thấp sau này già rồi thì khổ lắm, cô không muốn để chồng mình chịu khổ sở, cho nên quan trọng nhất là phải làm quần bông cho chồng mình trước đã.

Bên trong là vải cũ mà năm ngoái dùng, dùng một lớp bông lót mới, tầng ngoài dùng thứ cũ, có người nói bông cũ chống được gió. Chỗ đầu gối, mắt cá chân, thắt lưng thì may da dê, cái này cũng là để tránh gió.

“Vợ ơi, em tốt quá.” Triệu Văn Thao qua đây, ôm vợ hôn một cái.

Diệp Sở Sở hờn dỗi nhìn hắn một cái: “Nói bao nhiêu lần rồi, chẳng đổi câu mới gì.”

Triệu Văn Thao lập tức bảo: “Vợ à, có thể lấy được em, anh phải tu phúc tám đời đấy!”

“Mới có tám đời?” Diệp Sở Sở bất mãn.

“Mười tám đời!”

Diệp Sở Sở nở nụ cười: “Lời này của anh làm em nghĩ đến câu chửi đổng của vợ Vương Lão Tam, mắng cả mười tám đời tổ tông nhà người ta.”

“Vợ à, sao em có thể so sánh anh với ả đàn bà đó được? Anh nói thật đấy, anh chạy ở bên ngoài lâu như vậy, số người mà anh tiếp xúc, có người có vợ có người chưa nhưng bọn họ đều không được mặc chỉnh tề bằng anh, cũng không được ăn ngon bằng anh.” Triệu Văn Thao cảm khái nói.

Diệp Sở Sở bận rộn xe chỉ luồn kim nhưng cũng không cản trở đến việc nói chuyện: “Không có điều kiện để chú ý mà, hiện tại vẫn có rất nhiều người nghèo.”

“Vợ ơi, anh nói với em này, thật sự không phải là chuyện nghèo hay không. Cứ lấy chuyện quần áo mà nói đi, rách thì vá vào, anh không tin trong nhà ngay cả một miếng vải rách cũng không có? Bẩn thì có thể tắm mà, nước ở nông thôn không thiếu. Không ăn được của ngon thì thêm ít mỡ vào dưa muối đi? Cứ lấy dưa muối mà gặm một cách khó chịu như vậy, ăn bánh ngô cứng như đá, đây cũng không phải là chuyện nghèo đâu.” Triệu Văn Thao lắc lắc đầu nói.

Diệp Sở Sở cười bảo: “Có lẽ người ta không có mỡ thì sao?”

“Sống mà ngay cả mỡ cũng không có thì cũng phải là kẻ tài ba!” Triệu Văn Thao tỏ vẻ không còn lời nào để nói.

Diệp Sở Sở nhìn khuôn mặt của chồng rồi nhẹ giọng nói: “Người không giống người mà. Anh cảm thấy rất dễ để tạo ra cuộc sống có mỡ có thịt nhưng có thể người khác lại rất khó khăn, bây giờ vẫn còn rất nhiều người nghèo. Anh ở bên ngoài đừng có coi thường những người này, như vậy không tốt đâu.”

Triệu Văn Thao sửng sốt một lát rồi nở nụ cười, hôn vợ một cái: “Anh không ngu như vậy đâu! Anh lo chuyện người khác sống như thế nào làm gì chứ? Anh cứ sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.”

Diệp Sở Sở gật đầu: “Phải, anh ở bên ngoài phải cẩn thận một chút, đặc biệt là nói năng đừng đắc tội người ta, vậy thì không đáng đâu.”

Triệu Văn Thao gật đầu: “Vâng thưa vợ, anh lúc nào cũng ghi nhớ lời của em!”

“Đừng lắm điều nữa, nhanh chóng đi ngủ đi. Không phải ngày mai anh phải dậy sớm ư?” Diệp Sở Sở liếc xéo hắn một cái.

“Vợ ơi, em ngủ cùng anh đi, bằng không anh không ngủ được.” Triệu Văn Thao làm nũng nói.

Diệp Sở Sở dở khóc dở cười: “Anh được rồi đấy, đừng ở đây lắm điều nữa, nhanh chóng đi ngủ đi, em còn có mấy mũi là may xong, ngày mai sẽ để anh mặc.”

Triệu Văn Thao lại quấn lấy vợ hôn một lúc sau đó mới đi ngủ.

Diệp Sở Sở chuyên tâm may quần bông, rất nhanh đã may xong rồi, ướm lên chiếc quần ngoài của chồng, vừa khít.

Nhìn đồng hồ mới tới chín giờ, Diệp Sở Sở lại tìm một cái áo may-ô ra từ trong ngăn kéo. Đây là thứ được làm từ hai ngày trước, chỉ còn lại việc khâu nút buộc nữa thôi. Sau đó cô phát hiện dùng khoá kéo tốt hơn so với dùng nút buộc nên không đơm nút buộc nữa. Hôm nay chồng đã mua khoá kéo về rồi, còn có chút thời gian vừa đủ để may lên, ngày mai là có thể mặc.

Phía sau lưng của cái áo may-ô cũng dùng miếng da dê vì giữ ấm sau lưng rất quan trọng.

Diệp Sở Sở làm xong cũng mười giờ, gấp kỹ rồi để ở đầu giường đặt xa lò sưởi, rửa tay xong thì về nằm xuống, tính toán hai ngày nữa nhanh chóng làm áo bông dày cho chồng thì không còn việc gì nữa.

Còn về bảo bối Tiểu Bạch Dương, trước khi đi mẹ Diệp đã làm một bộ quần dày và áo bông, hai ngày nữa mặc là vừa. Cô thì mặc đồ năm ngoái là được, đều còn rất mới.

Hôm sau Triệu Văn Thao dậy rất sớm, lúc mặc quần áo nhìn thấy, quần bông dày mà vợ may đẹp khỏi nói rồi, còn may cho hắn một cái áo may-ô dày thì trong lòng ấm áp. Quay đầu nhìn vợ đang ngủ say, hắn cẩn thận mặc vào rồi xuống khỏi giường lò và ra ngoài. Không ngờ vừa đẩy cửa một cái đã thấy cả thế giới toàn là màu trắng, thì ra tối hôm qua có tuyết rơi.

Vợ làm bộ quần áo này thật là đúng lúc. Phải biết rằng, tuyết rơi không lạnh nhưng sau khi tuyết rơi mới là thời điểm lạnh nhất. Triệu Văn Thao mặc quần bông dày và áo may-ô dày nên không cảm thấy lạnh chút nào, còn vô cùng ấm áp.

Diệp Sở Sở tỉnh dậy thì Triệu Văn Thao đã lái xe đi mất, nàng nhìn tuyết bên ngoài mặc dù không lớn nhưng lúc này tuyết rơi nên trời sẽ rất lạnh, giống như bây giờ cô cảm thấy mỗi ngày đều lạnh hơn.

Diệp Sở Sở quyết định đốt hệ thống sưởi hơi!

Than đá và bó củi đều được chất ở sau phòng. Triệu Văn Thao đã sớm chuẩn bị xong, bó củi phân thành hai loại, một loại là củi đóm, vỏ ngô và ruột ngô, một loại khác chính là những khúc gỗ nhỏ và chạc cây nhỏ. Trước tiên bỏ vỏ ngô vào trong bếp lò để mồi lửa rồi mới bỏ ruột ngô, sau đó là chạc cây nhỏ, khúc gỗ nhỏ. Đợi lửa lớn rồi, khiến lửa lò cháy ổn định rồi thì bỏ than đá, cục than đá đừng quá lớn mà phải vụn thì mới thông khí được, đợi than đá cũng bén, độ lửa đã đủ rồi thì cho cục than đá lớn cũng không sao.

Thời đại này, ở nông thôn hầu như không ai đốt than đá, nhà họ Diệp cũng không nhưng có kinh nghiệm đốt bếp lò nên Diệp Sở Sở không phí quá nhiều sức lực đã đốt được bếp lò.

Theo lửa lớn của bếp lò, hệ thống sưởi hơi bắt đầu có nhiệt độ, cả nhà cũng ấm áp lên.

Thứ này quả là tốt, Diệp Sở Sở nghĩ, chẳng trách người thành phố đều dùng hệ thống sưởi hơi.

Bếp lò không cần phải lúc nào cũng trông coi, cách một hồi lại thêm than đá là được.

Diệp Sở Sở nhìn đứa con vẫn đang ngủ rồi tranh thủ thời gian làm cơm. Cơm sáng làm khá nhàn, xào hành thái rồi thêm nước, sau khi sôi thì thả một nắm mì sợi, đánh trứng chần nước sôi, đồ ăn chính là cải canh xào thái sợi, còn có cải trắng ướp muối. Hoàn mỹ!