Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 226




Triệu Văn Thao và người anh này không có gì để trò chuyện, từ nhỏ đến lớn đều cảm thấy các anh em đều không phải là người cùng một thế giới.

Bản chất anh hai chất phác, là người tốt truyền thống điển hình, nhưng Triệu Văn Thao thì vừa hay trái ngược, tuy rằng không được xem là người xấu nhưng nói về mặt ý nghĩa thì hắn cũng không phải người tốt, có lẽ gần như là “gian thương”.

Anh ba khôn khéo tính toán, nhưng tính toán nhỏ nhặt thì rất lưu loát, có tư duy buôn bán nhất định nhưng Triệu Văn Thao cảm thấy quá không phóng khoáng, chướng mắt, và anh ba cũng chướng mắt hắn, anh ta cảm thấy hắn là một đứa “phá gia chi tử” được cha mẹ nuông chiều, “phá gia” không nói nhưng bọn làm anh như anh ta phải thu dọn cục diện rối rắm hộ, thật sự không ngờ hôm nay cố tình lại là hai anh em đi gần nhau nhất.

Dựa theo lời thuyết pháp sau này của anh tư thì có hơi ràng buộc với Phật, nói một cách dễ hiểu là “tri túc thường nhạc”, nói khó nghe chút là “không chịu phát triển”, miễn có thể sống bình thường là được, mấy cái khác không thèm suy tính. Không phải không có năng lực suy tính, có rất nhiều chuyện anh tư nhìn cực kỳ thấu đáo và nói chuyện cũng ngay chỗ hiểm, Triệu Văn Thao cảm thấy là anh tư lười.

Tính cách bốn anh em mỗi người mỗi khác, theo thời gian đương nhiên từng người cũng khác biệt. Anh ba thì quá túng thiếu, cuộc sống anh ba khó khăn, chỉ có anh tư thì tạm được, ngay cả Triệu Văn Thao có cuộc sống rất giàu có, ăn mặc ngủ nghỉ đều giúp anh em một phần lớn. Tuy rằng đây đối với Triệu Văn Thao là chuyện rất có mặt mũi nhưng hắn vẫn hi vọng các anh em đều có thể cải thiện cuộc sống, có một họ hàng giàu có thì chung quy vẫn tốt hơn họ hàng nghèo, chỉ là cuộc sống thì phải dựa vào bản thân, bản thân không được thì người khác có kéo như thế nào cũng sẽ không lên.

Hai anh em nhạt nhẽo hàn huyên một hồi, dù sao cũng không phải người cùng một thế giới nên cũng không có nhiều chủ đề chung.

Anh hai thấy sắc trời đã tối bèn đi về, Triệu Văn Thao tự mình tiễn anh ta, đã đến cửa lớn, hỏi lại lần nữa: "Anh hai, anh thật sự không có chuyện gì sao? Có việc thì cứ nói, dù sao chúng ta cũng là anh em ruột."

Câu “anh em ruột” của Triệu Văn Thao khiến lòng anh hai nóng lên, nắm chặt quần áo nói: “Anh ba tìm anh rủ làm đậu hũ, còn nói cho anh tiền.”

Triệu Văn Thao sửng sốt, cười nói: "Đây là chuyện tốt mà."

Anh hai hỏi ngược lại một câu: “Chuyện tốt!? Để anh làm người làm mà em cho đó là chuyện tốt?”

Triệu Văn Thao kinh ngạc, còn có thể nghĩ như vậy sao?

Triệu Văn Thao suy nghĩ một chút nói: “Anh hai, anh cảm thấy mất mặt sao? Em lại cảm thấy khác, cái này chẳng liên quan gì mặt mũi. Đậu hũ anh ba làm thật sự rất ngon, cũng biết buôn bán, anh ta bận bịu bộn bề, mùa đông anh cũng không có chuyện gì để làm, cùng nhau hợp tác kiếm chút chẳng phải rất tốt sao? Không dối gạt anh, cái này là em nói với anh ba đó, anh và anh tư mùa đông không phải làm gì, rảnh rỗi dẫu sao vẫn là rảnh rỗi, không bằng kiếm thêm tí.”

Anh hai nghe xong cảm thấy bất ngờ vì là Văn Thao đề nghị. Hơn nữa nghe ý của Triệu Văn Thao còn là muốn tốt cho anh ta, nhưng vì sao trong lòng anh ta có cảm giác rất khó chịu thế?

Anh hai lắc đầu: “Mướn người làm là việc của xã hội xưa rồi, hôm nay là xã hội mới, sao mà thế này được? Lại còn là anh em ruột. Đây là đạo lý gì chứ.”

Triệu Văn Thao ít đọc sách, nói không nên được đạo lý lớn nào, nhưng cái này không làm khó được hắn: "Anh hai, anh nghĩ như vậy là không đúng, dẫu là xã hội gì thì mọi người cũng phải ăn cơm, chỉ cần ăn cơm thì sẽ phải kiếm tiền. Anh cũng từng vào trong thị trấn rồi, nhân viên phục vụ những tiệm cơm không phải đều là mướn đấy sao? Tựa như Chung Dụng mà em biết, anh ta mở quán mì hoành thánh, nhân viên phục vụ chính là em trai và em gái, cha mẹ có đôi khi cũng tới hỗ trợ, đều có tiền công."

Anh hai đối với ví dụ Triệu Văn Thao nêu ra có chút nghi vấn: “Thật sao?”

Triệu Văn Thao nói lời thấm thía: “Thật mà, anh không tin vậy lần sau anh tới thị trấn nhìn là biết. Anh hai, làm việc lấy tiền không mất mặc, dù là làm veiejc cho anh em lấy tiền công cũng không mất mặt."

Anh hai lập tức hỏi ngược lại: “Vậy lúc trước sao em không mướn bọn anh ôm củi về cho em? Lúc ấy anh hỏi em, em còn bảo giữa anh em nói tiền không tốt?”

Triệu Văn Thao cười ha ha: “Anh hai, ban đầu là em nghĩ ngắn, với lại mấy bó củi kia kiếm được bao nhiêu đâu, không giống đậu hũ của anh ba.”

Nguyên nhân chân thật là hắn không muốn cãi cọ với người như anh ba, chị hai và cả chị tư, hắn ngại phiền toái.

Hoặc là đổi một cách nói khác, hắn thuê người khác và có lựa chọn, mà với tính cách của anh hai thì có nhiều thu nhập là rất khó. Đây là sự chênh lệch.

Anh hai cũng không có suy nghĩ nhiều, nói câu anh biết rồi rồi đi mất.

Triệu Văn Thao trở về, Diệp Sở Sở hỏi: “Sao anh hai đến thế?”

Triệu Văn Thao vui vẻ: "Em đoán xem."

Diệp Sở Sở liếc hắn một cái: “Anh mơ đi, em đoán thế nào được chứ!”

Triệu Văn Thao nói một lần, Diệp Sở Sở cũng hiểu khó có thể hiểu.

Diệp Sở Sở không biết nên dùng cái gì từ hình dung: “Sao anh hại lại nghĩ thế chứ? Thế này cũng quá....”

Triệu Văn Thao nói: “Quá đần! Bây giờ mọi người đều bận rộn kiếm tiền mà anh ta còn nghĩ những thứ này, ài!"

Diệp Sở Sở nói: “Anh hai là người tốt, nhưng mà không có tư duy tiến bộ.”

Triệu Văn Thao cảm khái nói: “Người tốt gặp cảnh khốn cùng.”

Diệp Sở Sở liếc hắn một cái: "Anh lại nói bậy!"

Triệu Văn Thao cười há há rồi, ôm con trai, nâng lên cao nói: "Con trai, lớn lên đừng nên làm người tốt!"

Diệp Sở Sở tức giận đến cười: “Chỉ có anh dạy con trai như thế thôi!”

Bên này, anh hai chậm rãi đi tới nhà, trong bụng ăn rất no, cũng không lạnh nữa, cũng có tâm tư cân nhắc lời Triệu Văn Thao nói. Tuy rằng mãi đến khi vào trong nhà cũng chưa suy nghĩ thông, tuy nhiên lại đưa ra quyết định là sẽ làm đậu hũ cho anh ba.

Đây cũng không phải là lời Triệu Văn Thao nói, lời nói cho dù dễ nghe nhưng có tác dụng gì, cảm nhận chân thật mới là quan trọng nhất, vừa rỗi một bữa cơm thực tế kia đã khiến anh hai biết vì sao gọi là cuộc sống hạnh phúc rồi, nói chính xác là biết rõ vì sao muốn kiếm tiền.

Thấy Triệu Văn Thao ở nhà thế nào,, ăn, uống, lại tốt lại sạch đẹp, nghĩ lại bản thân, cái bàn tàn, dưa muối sợi, bắp cải mặn, cháo ngô và sợi mì kiều mạch, ăn vào bụng cũng không thoải mái. Anh ta cũng muốn ăn mì tươi, cũng muốn ăn thịt, còn có, cũng muốn ăn rau!

Anh hai liếm môi dưới, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, sau đó đã hạ quyết tâm lần nữa, làm đậu hũ!

Bước vào cửa nhà, chị hai đang đi ra từ trong nhà, trong tay cầm theo một cây gỗ, mặc quần áo và khăn trùm đầu, vừa nhìn thấy anh hai là ném mạnh gốc rễ sang một bên, quay người trở về phòng rồi.

Chị hai thấy người đàn ông này lâu quá chưa về nên sợ bị gì, vũ trang đầy đủ chuẩn bị đi ra ngoài tìm người thì thấy người đã trở về, lúc bấy giờ nỗi tức giận lại dâng lên.

Trong miệng thì thầm một câu, cởi quần áo lên giường: “Tốt nhất là đừng về nữa!”

Anh hai vào nhà, thấy bọn nhỏ đều nằm xuống, cũng cởi quần áo ngủ.

Chị hai tức giận nói: "Trong nồi có cơm!"

Anh hai nói: “Anh đã ăn ở nhà em sáu rồi.”

Chị hai ngẩn người, sao tới nhà Triệu Văn Thao ăn cơm vậy, muốn hỏi nhưng đã nhịn được.

“Ngày mai em nói với em ba là anh đồng ý làm đậu hũ với em ấy, muốn bao nhiêu tiền thì em nghĩ đi.”

Trong bóng tối, chị hai đã im lặng một lúc và hỏi: “Sao anh làm vậy?”

Anh hai kể ăn cái gì trong nhà Triệu Văn Thao: “Anh cũng muốn được trải qua cuộc sống như vậy!”

Đây chính là nguyên nhân anh ta đáp ứng.