Triệu Văn Thao bận rộn chuyện tổ chức xem phim và hí khúc cho thôn, còn bên Thủ Đô, Diệp Minh Bắc đã cúp máy quay về chăm sóc vợ anh ta rồi.
Chu Mẫn đang vịn eo đi tới đi lui trong sân.
Hơn chín tháng rồi, cũng sắp sinh, cô tranh thủ thời gian rèn luyện, hy vọng lúc sinh sẽ bớt đau khổ,
Chu Mẫn thấy anh ta đã trở về, vừa cười vừa nói: “Sao về rồi?”
Diệp Minh Bắc cười nói: "Anh xong việc rồi, nên đi về trước."
Chu Mẫn cùng anh ta trở về phòng, ngồi xuống, nói: “Chuyện trong nhà anh không cần lo đâu, có dì ở đây rồi.”
Chị ta mang thai đương nhiên là muốn mời người tới đây giúp, nếu không chị ta không có kinh nghiệm thì sao có thể yên tâm đây? Vẫn là nên có người có thể chỉ điểm một chút mới được.
Diệp Minh Bắc nói: "Anh cũng phải trở về thăm chứ, em xem bây giờ dì ấy không phải đang không có ở nhà sao, chỉ có mình em à.”
Chu Mẫn cười liếc anh ta một cái, chị ta mang thai mà anh ta còn cẩn thận từng li từng tí hơn cả chị ta: “Chỉ là đi mua đồ ăn, trước khi đi ra ngoài đã nói với em rồi.”
Nhưng mà đúng là cảm giác này rất hạnh phúc, cảm giác đó là có chồng che chở, bởi vì trong lúc chị ta mang thai anh ta bảo vệ chị ta, khiến chị ta thật sự rất hạnh phúc, trong lòng cũng cực kỳ có cảm giác an toàn.
Người đàn ông này chính là bến đỗ của chị ta, có thể che chở và tựa vào ngay lúc chị ta cần.
Diệp Minh Bắc nói là em rể gọi điện thoại tới, còn có em gái quan tâm và thăm hỏi ân cần.
Chu Mẫn cười nói: “Nói với em ấy là em khỏe, còn có trong thôn chúng ta, lễ mừng năm mới năm nay có thể thư thái rồi, bọn Sở Sở cũng có thể qua một năm sáng sủa.”
Chuyện nối điện, đương nhiên chị ta cũng biết
Diệp Minh Bắc cười nói: “"Đợi chúng ta trở về nữa là có thể sáng sủa rồi.”
Chu Mẫn vuốt bụng của mình, lầm bầm nói: “Lần sau trở về, mang con về cho người trong thôn xem, để tất cả bọn họ nhìn thật kỹ xem một nhà ba người chúng ta hạnh phúc bao nhiêu, để xem còn có ai dám chê cười vợ anh chạy mất sau lưng anh không!”
Diệp Minh Bắc cười: "Ừ, đến lúc đó chúng ta mang theo con trở về, cha mẹ nhất định sẽ rất vui, người trong thôn nhất định cũng sẽ hâm mộ anh."
Tới bây giờ Chu Mẫn vẫn còn đau lòng cả cuộc đời trước kia của anh, nên chỉ cần có cơ hội thì nhất định phải đền bù.
Vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên bụng truyền đến một cơn đau đớn, không nhịn được “a” một tiếng.
Diệp Minh Bắc bị dọa tới tái mặt, nói: "Sao thế?"
Chu Mẫn càng nói càng cảm thấy dưới bụng đau hơn: “Minh Bắc, hình như em sắp sinh rồi.”
Diệp Minh Bắc chặn lại nói: "Mẫn Mẫn, em cố lên, bây giờ anh đi kêu xe liền!" Sau đó chạy như gió ra ngoài.
Tin tức Chu Mẫn sắp sinh, Diệp Minh Bắc cũng ở trong bệnh viện gọi điện thoại cho người nhà trước tiên.
Nhà họ Diệp là do đại đội trưởng truyền tin, cha Diệp có hơi lo lắng, còn mẹ Diệp thì đã thu dọn xong đồ đạc xuất phát tới Thủ Đô, còn tưởng phải mấy ngày nữa mới sinh nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, không biết là có thể vượt qua được hay không.
Lại nghĩ tới con trai bận rộn vì vợ, không biết có thời gian đi đón bạn già hay không, đến lúc đó bạn già phải làm sao bây giờ?
Tầm này phương tiện thông tin bất tiện, chỉ có thể lo lắng suông.
Mà cha mẹ Chu Mẫn bởi vì Chu Mẫn là con nuôi nên có chỗ không tốt lắm với cha mẹ, năm đó xuống nông thôn cũng là tự quyết định, đã nhiều năm không liên lạc gì với cha mẹ nuôi, Diệp Minh Bắc không có cách nào để liên lạc,
Diệp Minh Bắc biết mẹ mình đã tới, trong nội tâm cũng có điểm tựa, nhưng đây là lần đầu tiên mẹ ruột ra ngoài, sợ bà sẽ ngồi sai trạm.
Chu Mẫn ngược lại là rất có lòng tin với mẹ chồng, lúc này bụng không đau nữa, cũng có tinh thần.
Chu Mẫn nói: “Mẹ còn giỏi hơn anh nhiều, anh không tìm thấy nhưng mẹ có thể tìm thấy.”
Diệp Minh Bắc dùng khăn lông ướt chùi mồ hôi trên mặt cho Chu Mẫn, nói: "Mẫn Mẫn, em còn hiểu mẹ hơn anh nữa.”
Chu Mẫn chịu không nổi nói: “Đúng, mẹ thông minh lại còn biết chữ, còn có kiến thức, giỏi hơn anh nhiều!”
Diệp Minh Bắc cười, hôn nhẹ vợ: "Đúng, miệng anh ngu dốt, vợ thông minh là tốt rồi, về sau con sẽ giống như mẹ nó là được, không cần giống người cha là anh."
Chu Mẫn không nói, bởi vì bụng lại đau.
Cứ làm loạn mãi đến hơn bảy giờ, Chu Mẫn thuận lợi sinh ra một bé gái béo!
Diệp Minh Bắc ôm đứa bé mới ra đời, có loại cảm giác quá thần kỳ.
Giờ khắc này cả người anh ta cũng thay đổi, trong bản thân cũng cảm thấy thay đổi, giống như trên người có thêm một thứ, đại khái chính là sự ràng buộc giữa huyết thống.
Cơ thể Chu Mẫn khỏe, trong lúc mang thai cũng được Diệp Minh Bắc và dì bảo mẫu chăm sóc tốt nên sinh con rất thuận lợi, hôm nay tinh thần không tệ, nhìn Diệp Minh Bắc thừ người ôm lấy con của bọn họ, trong lòng đã mềm như bông.
Kiếp trước chị ta đã bỏ lỡ người đàn ông này, không có con cái, tuy rằng đến già mới lại lần nữa gặp anh ta, nhưng đó đã là đoạn cuối của cuộc đời rồi.
Hôm nay mọi thứ không còn như xưa, trời cao cho chị ta thêm một cơ hội này, lúc này đây đương nhiên chị ta sẽ không bỏ qua. Chị ta muốn cùng Minh Bắc nhà chị ta sống hạnh phúc, vui vẻ cả đời.
Chu Mẫn nói không sai, mẹ chồng chị ta đúng là một người vô cùng thông minh. Mẹ Diệp đã đến Thủ Đô, tới trạm cũng không làm việc thừa, trực tiếp gọi xe ba gác đạp tới. Đời con cháu không còn thấy xe ba gác đạp nữa, nhưng tầm này thì vẫn còn rất nhiều, nó cùng một loại với xe đạp xích lô, thùng xe phía trước, người đạp xe ở sau.
Bà ngồi xe ba gác đạp đến thẳng địa chỉ phòng cho thuê của Diệp Minh Bắc.
Diệp Minh Bắc đã chào hỏi với hàng xóm cùng sân, nói vợ ở bệnh viện nào sinh con, nếu là có người tìm bọn họ thì xin chuyển chuyển lời một tiếng, cho nên bây giờ hàng xóm rất nhiệt tình, mẹ Diệp mới qua vừa hỏi đã nói. Có một ông chú có lòng tốt chở mẹ Diệp tới bệnh viện, khi Diệp Minh Bắc nghe được tiếng đập cửa đi mở cửa phòng thì lập tức nhìn thấy mẹ Diệp.
Diệp Minh Bắc vừa tỉnh ngủ, còn bóp dụi mắt, rất hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không, anh ta nói: “Mẹ, sao mẹ đến đây vậy?”
Mẹ Diệp nhìn mặt anh ta mệt mỏi, trong lòng biết rõ, cười nói: "Là chú Triệu sát vách nhà con chở tới đó, ông ấy thật đúng là một người tốt có lòng nhiệt tình. Đúng rồi, Mẫn Mẫn đâu? Đứa nhỏ đâu?"
Nói xong, mẹ Diệp bỏ qua anh ta đi đến giường bệnh.
Chu Mẫn đang ngủ, đứa nhỏ cũng đang ngủ bên người, mẹ Diệp không quấy rầy vợ, cẩn thận nhìn con.
Đứa nhỏ mới sinh hai ngày vẫn còn xấu, nhưng mẹ Diệp nhìn thế nào cũng không đủ.
CÒn bên Diệp Minh Bắc, đương nhiên muốn cảm ơn ông chú hàng xóm và đã tiễn người ta về, sau đó anh ta nhỏ giọng nói: “Mẹ, Mẫn Mẫn nói mẹ có thể tìm tới mà con còn chưa tin, nhưng bây giờ mẹ thật đúng là đã tìm được.”
Mẹ Diệp cười liếc anh ta một cái: "Có địa chỉ, lại có miệng, ở đâu mà tìm không thấy? Mẫn Mẫn như thế nào rồi?"
Diệp Minh Bắc rót cho mẹ ruột mình ly nước ấm, nói khẽ: “Rất khỏe, sinh con rất thuận lợi. Bọn con có thuê một bảo mẫu, giúp chăm đứa nhỏ, dì ấy mới đi rồi, đang đi mua đồ ăn. Nếu mẹ tới muộn hơn chút là có thể gặp người trong nhà rồi.”
Mẹ Diệp gật đầu: "Thuê một bảo mẫu cũng tốt, các con cũng có thể nhẹ gánh chút ít!"
Bà biết rõ con trai và con dâu có điều kiện nên thuê người cũng không có gì không tốt. Đang nói thì đứa nhỏ bắt đầu lầm bầm, sau đó khóc lên.
Chu Mẫn cũng lập tức tỉnh lại, nhìn thấy mẹ Diệp cũng kinh ngạc, nói: "Mẹ, mẹ đã đến rồi?"
Mẹ Diệp cười nói: "Mẹ đã đến, không ngờ tới nhanh như vậy đúng không? Bây giờ con cảm thấy thế nào?”
Chu Mẫn cười: "Con rất khỏe, sinh rất thuận lợi, không có đau đớn gì, đứa nhỏ cũng rất khỏe, lại có dì giúp việc giúp đỡ. Bây giờ mẹ đã đến, càng thêm bớt lo rồi." Nói xong, bắt đầu cho con uống sữa.
Mẹ Diệp nghe vợ nói thỏa đáng mọi việc, rất hài lòng, lại nhìn đứa nhỏ đang tu sữa ừng ực ừng ực, cười nói: "Sữa có đủ, đứa nhỏ đủ ăn rồi."
Diệp Minh Bắc cười nói: "Đủ ăn, bé ăn không hết."
Chu Mẫn cười, nói: "Bụng con gái không lớn."
Nói xong, cũng để ý biểu cảm của mẹ chồng.