Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 201




Chị hai phân tích cũng rất có lý. Chị ta còn quan tâm về kế hoạch lâu dài về cuộc sống của hai vợ chồng Triệu Văn Thao hơn cả chính bọn họ, những việc này đều đã thầm tính qua không biết bao nhiêu lần rồi.

Lý Phân cũng nghe rất nhiệt tình.

Dưới tình hình không có điện, không có bất kỳ sản phẩm giải trí nào, ngồi lê đôi mách cũng đã trở thành trò tiêu khiển mà mọi người ưa chuộng nhất.

Trông mong biết bao lâu, cuối cùng điện mà Triệu Văn Thao muốn đã được nối rồi!

Sau khi thu hoạch ngô xong, thân cây của các loại hoa màu đã được kéo về nhà gần hết, sớm muộn gì cũng lạnh, đã mặc cả quần bông mỏng rồi, bí thư tự mình phổ biến ở trên loa lớn: Tối nay sẽ nối điện!

Tin tức này vừa truyền ra, trời còn chưa tối người của cả thôn đều đã về nhà, canh ở dưới đèn, trông bóng đèn đó và chờ nối điện sẽ chiếu sáng.

Trẻ con cũng ngoan ngoãn, trong ánh mắt tỏa ra những ngôi sao khát vọng mà trông bóng đèn.

Chờ có mấy phút mà dài đằng đẵng.

Triệu Văn Thao cũng ôm Tiểu Bạch Dương, chỉ vào đèn cho con trai xem: "Con trai, con xem, cái này gọi là bóng đèn, lát nữa là sáng đấy.”

Diệp Sở Sở đang nhồi ruột vào áo bông cho Tiểu Bạch Dương, cười nói: "Nó nhỏ như vậy có thể hiểu gì chứ?"

"Vợ à, em chớ xem thường con anh, con anh thông minh lắm, tuy là còn nhỏ nhưng con hiểu hết đấy.” Triệu Văn Thao dán mặt vào mặt con trai, râu đều đâm vào làn da non, chọc vào khiến Tiểu Bạch Dương không nhịn được mà đẩy hắn ra.

Triệu Văn Thao cười nói với vợ mình rằng: "Vợ ơi, em đừng làm nữa, đợi lát nữa có điện rồi hẵng làm, đừng làm mỏi mắt.”

"Việc này có cần dùng đến kim chỉ đâu, chỉ nhồi bông thôi mà, không sao đâu.” Diệp Sở Sở lấy tay đè một ít xơ bông xuống, độ dày đều đặn.

Khỉ nhỏ nhìn thấy thế, cũng bận rộn làm việc cùng, bàn tay nhỏ của nó cũng ấn xuống theo nữ chủ nhân của mình.

Không biết tại sao Tiểu Bạch Dương nhìn thấy lại nở nụ cười.

Triệu Văn Thao thấy thế cũng vui vẻ vô cùng.

Diệp Sở Sở hết nhìn con trai lại nhìn khỉ, mặt tỏ vẻ buồn cười, đang muốn nói gì thì đúng lúc này, bóng đèn trên trần nhà đột nhiên sáng lên!

Bất kể là người hay là khỉ đều ngẩn ra.

Một giây kế tiếp, khỉ nhỏ sợ đến mức kêu chít chít và trốn ra phía sau Diệp Sở Sở, khuôn mặt dán ở trên lưng Diệp Sở Sở, toàn thân run rẩy.

Diệp Sở Sở cũng bị khỉ nhỏ dọa cho nhảy dựng lên, nhanh chóng xoay người lại trấn an: "Tài Tài, không sao đâu, không sao đâu, là điện đấy, có điện rồi!"

Triệu Văn Thao nhìn cái bóng đèn, nói mà con mắt phát sáng: "Có điện rồi!"

Tiểu Bạch Dương dòm về phía bóng đèn, cũng tỏ vẻ mặt tò mò.

Đèn dầu hỏa trên bàn so bì với chiếc đèn điện này đúng là như đom đóm với trăng sáng, không, còn sáng hơn cả trăng ấy chứ, sáng đến mức làm cho lòng người đều rộng mở sáng trong.

Lúc này những gia đình khác cũng hét to ô oa.

"Có điện rồi!"

"Sáng quá!"

"Đây chính là điện đấy!"

"Tốt quá!"

"Thế này thì khác nào ban ngày, có thể làm được tất cả!"

"Thứ này đúng là đồ tốt!"

Con người trời sinh đã hướng về ánh sáng, không thích đêm tối, nhìn thấy đèn sáng như thế thì đương nhiên là vui vẻ rồi.

Anh hai nhìn ngọn đèn, trên mặt mang theo vẻ say mê, nói: "Con tốt hơn so với đèn dầu hoả.”

Chị hai cũng trông ngọn đèn, nụ cười trên mặt không kiềm được mà tươi tắn hơn, cái bóng đèn này của nhà chị ta không uổng công mua, đèn này sáng quá!

Bọn trẻ cũng ngoan ngoãn hơn, đi qua đi lại nhiều lần trên giường dưới giường, kêu gào, có điện rồi!

Anh ba làm ra vẻ bình tĩnh đi chọn đậu, ngoài miệng nói: "Ba mẹ con các người đúng là không có tí kiến thức nào cả, một cái đèn thì có gì hay mà xem? Mau tới đây chọn đậu đi này!"

Nhưng mắt lại thường xuyên đảo qua xem, trong lòng suy nghĩ có thứ đồ chơi này rồi thì muốn mài đậu khi nào thì mài đậu lúc ấy, làm một buổi tối cũng không sao!

Chỉ là không biết tiền điện thì tính ra sao.

Chị ba và hai đứa bé không biết suy nghĩ của anh ta, ba mẹ con cứ ngắm đèn như thể ma nhập, nhìn lâu đến mức mắt trào cả nước mắt ra rồi mà vẫn còn lưu luyến.

Anh tư toét miệng cười trông bóng đèn và nói: "Thứ này thật đúng là sáng!"

Chị tư không thừa nhận cũng không được, chỉ là ngoài miệng lại nói: "Sáng như thế thì khẳng định sẽ tốn nhiều tiền hơn so với đèn dầu!"

"Tốn nhiều tiền cũng tốt hơn là đèn dầu!" Anh tư thấy đèn điện rồi thì không thèm đèn dầu hỏa gì nữa!

Cha Triệu vén ống quần rồi trèo lên giường, nói với vẻ mặt thỏa mãn: "Cuộc sống này thực sự là càng ngày càng tốt rồi, điện cũng được thắp lên rồi. Trước đây chỉ nghe người ta nói nước ngoài toàn là lầu trên lầu dưới đèn điện điện thoại, còn tưởng rằng đó là ba hoa chích chòe. Nhìn đi, giờ đã được thực hiện rồi.”

Mẹ Triệu ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, trông đèn và cười nói: "Chúng ta được nhờ ánh sáng của Văn Thao đấy, nếu không phải là nó tìm cách nối điện thì không chắc khi nào mới có điện đâu!"

Nói đến thằng con út, trong lòng cha Triệu cũng rất kiêu ngạo và vui mừng nhưng ngoài miệng lại nói: "Có liên quan gì đến nó cơ chứ? Nó cũng hưởng thụ sự tiện lợi do phồn vinh và an toàn mà tổ quốc mang tới.”

Mẹ Triệu cười liếc xéo ông một cái và nói: "Ông đừng có tán dóc nhiều như vậy, nếu không phải là Văn Thao muốn làm trại thỏ thì ông còn có thể thắp chiếc đèn điện này cơ à?"

Cha Triệu cười nhưng lại ít nhiều có chút lo lắng: "Trại thỏ không dễ làm đâu, bao nhiêu con thỏ sống như vậy cơ mà.”

Người trong nhà Thôi Đại trông thấy bóng đèn thì cũng mừng rỡ không thôi.

Thôi Đại xem đèn điện và lẩm bẩm: "Anh sáu nói đúng quá, cái đèn điện này sáng nhà hơn đèn dầu nhiều!"

Đương nhiên cũng những nhà keo kiệt, không nỡ tiêu tiền, không kéo điện về, lúc này trông thấy nhà người khác sáng trưng thì trong lòng chua chát.

Cũng có những kẻ tự an ủi mình, đừng thấy hiện tại sáng choang, đợi đến lúc móc tiền điện ra thì không sáng được nữa đâu!

Bởi vì còn ở túp lều nên Mạnh Đại chưa kéo điện, trông ngọn đèn đóm trong thôn thì âm thầm dùng sức, chờ khi cậu ta xây nhà rồi thì nhất định phải kéo điện về!

Đêm đó mọi người mãi không muốn ngủ, đến tận lúc nhớ ra đèn điện phải mất tiền điện thì lúc này mới nhanh chóng tắt đi, nhưng vẫn rất hưng phấn. Bọn nhỏ thì càng lo lắng ngày mai sẽ không mất điện đấy chứ?

Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở không lo tiền điện, đi ngủ còn muộn hơn bình thường. Con đã ngủ, khỉ con cũng ngủ rồi, kéo rèm cửa sổ lại, hai người làm chuyện không thể miêu tả ở bên dưới đèn điện sáng trưng.

Sau khi xong việc, Triệu Văn Thao ghé vào hôn vợ một cái và nói: "Vợ ơi, chúng ta đi ngủ sớm đi.”

Tuy là trong quá trình đó Diệp Sở Sở vô cùng mắc cỡ nhưng lúc này cũng đã mệt mỏi đến mức không muốn động đậy, mắt cũng không muốn mở nên chỉ vâng một tiếng.

Triệu Văn Thao nhìn thấy cô như vậy thì cũng cười ôm người vào trong lòng.

Vợ của mình thật là đẹp, thật có bản lĩnh đòi mạng hắn, sao cứ khiến người ta yêu thích như vậy cơ chứ.

"Đồ tồi nhà anh, xấu xa quá thể.” Diệp Sở Sở lẩm bẩm khi được chồng ôm vào trong lòng.

"Đàn ông không tồi thì phụ nữ không yêu đâu cô vợ đẹp của anh.” Triệu Văn Thao cười.

...

Nối điện rồi nên sức lực và tinh thần của bà con đều không giống trước nữa.

Tuy là cũng không có nhiều nhặn gì nhưng dù sao thì đã trông thấy thêm vài thứ, đặc biệt là so với những thôn chưa được nối điện, không theo kịp đại bộ đội. Cảm giác về sự ưu việt đó thật sự rất khác.

Ngày hôm sau khi nối điện Triệu Văn Vũ hấp tấp tìm đến Triệu Văn Thao. Từ sau lần trước làm ra vài chiếc chén dĩa đồ cổ rồi khoe khoang không có kết quả, người này đã lâu lắm không tới rồi, đây vẫn là lần đầu tiên tới đấy.

"Khoảng thời gian này làm tôi bận rộn tới mức hỏng luôn rồi!" Triệu Văn Vũ vào nhà uống một hớp nước rồi nói.

Lúc nối điện, đồng chí ở sở điện lực bảo mọi người chú ý, xem thử xem có vấn đề gì không, nếu có chuyện thì kịp thời phản ánh để bọn họ dễ bề tới kiểm tra. Cho nên Triệu Văn Thao sẽ không lái xe ra, điện này rất nguy hiểm nên hắn không yên tâm, không ngờ Triệu Văn Vũ lại đến.

"Là bận việc phát tài đúng chứ?" Triệu Văn Thao ôm con cười nói.

Diệp Sở Sở bèn đem con định đi qua phòng phía tây nhồi áo bông để cho anh em bọn họ nói chuyện.