Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 184




Lần trước Triệu Văn Thao tặng con thỏ con kia thật là béo, lần này Lí Thúy cũng rất nhiệt tình tiếp đón: "Đồng chí Triệu, mua chứ, bên này!" Dẫn Triệu Văn Thao đi vào phía sau đại lý.

Mỗi lần cô giúp cậu mình thu mua hàng hóa thì cậu cô luôn trích phần trăm cho cô, hiện tại Triệu Văn Thao đưa đồ đến, cô cũng thực hoan nghênh Triệu Văn Thao, rất thích ý thu mua nông sản của Triệu Văn Thao.

Phía sau đại lý là một cái sân độc lập, tất cả đều là nông sản chất đống.

Nơi này là kho hàng của cậu cô, hai tháng nay việc làm ăn của cậu cô đang vô cùng phát triển, cho dù là kho hàng hay là công nhân, đều tăng lên rất nhanh.

Hai người mặc đồng phục lao động màu lam, đeo bao tay kiểm tra nông sản, Lí Thúy chào hỏi với một ông chú tầm năm mươi tuổi trong hai người đó: "Chú Trương, có người đưa tới chút trái cây, chú tới nhìn xem."

Lại nói với Triệu Văn Thao: "Anh cùng giao dịch với chú Trương, tôi đi về trước trông coi."

"Được." Triệu Văn Thao gật đầu.

Người gọi là chú Trương kia ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại nhìn xe của Triệu Văn Thao, lúc này mới đứng lên vừa đi lại vừa hỏi: "Là trái cây thế nào?"

"Là của Kháo Sơn Truân ạ." Triệu Văn Thao cười cười nói: "Chú này, đây chính là thực phẩm xanh tinh khiết từ thiên nhiên đó, dinh dưỡng rất nhiều, chú nếm thử chút!"

Những từ như thế này không lưu hành vào thời giờ, tất cả là do Triệu Văn Thao nghe thấy Chu Mẫn nói, khả năng mồm mép của hắn được trời cho, dùng còn lưu loát hơn cả Chu Mẫn.

Chú Trương vui vẻ, lần đầu tiên ông nghe có người khen trái cây như vậy.

Của Kháo Sơn Truân, từ này chưa từng nghe qua, ông ta để Triệu Văn Thao đưa một quả táo tới cắn một ngụm, ừm, đúng là không tồi, ăn rất ngon!

Quả táo này là giống táo Quốc Quang 123, hạt nhỏ, nước nhiều, chua chua ngọt ngọt, còn giòn, khuyết điểm duy nhất là vỏ dày, nhưng này cũng có thể giữ được nước lâu, bảo quản được lâu.

Quả thu hải đường là giống bản địa, quả hơi nhỏ, màu vàng tươi, ăn chua, để lâu quá có chút bột, nhưng ăn vẫn ngon.

Sơn kinh tử cũng không tệ, chín, mềm dẻo ngọt ngào.

Lê có vài loại, lê miền Nam, lê táo, lê vàng, quả hồng bì, thanh bì, lại ngọt lại giòn, nước lại vừa nhiều, hột còn nhỏ.

Mạnh Đại đứng ở bên cạnh Triệu Văn Thao, nhìn thấy chú Trương ăn từng loại quả, khẩn trương nắm chặt tay, rất là lo sợ chú Trương không hài lòng, không mua trái cây của cậu ta.

Triệu Văn Thao lại không lo lắng chút nào, ăn chung với chú Trương, còn nhân tiện nói chuyện phiếm.

Sau khi nếm hết, chú Trương ợ lên một cái, cảm thán nói: "Già rồi, trước kia tuổi trẻ tôi ăn một cân trái cây như thế này chỉ là chuyện nhỏ, hiện tại chịu rồi không ăn thêm được nữa."

Triệu Văn Thao nói giỡn: "Chú, cháu thấy chú hiện tại giống mười tám, nào có một chút già nào đâu!"

Chú Trương bị trêu chọc nở nụ cười: "Thằng nhóc này đúng là biết nịnh nọt, còn giống mười tám gì chứ, tôi đã ngoài năm mươi rồi!"

"Nhưng mà nhìn chú không giống năm mươi chút nào!" Triệu Văn Thao cười nói.

"Được rồi, đừng có nâng chú lên tận mây xanh nữa, một xe trái cây này chú sẽ mua, tám xu một cân, thế nào?" Chú Trương nói.

Nhất thời mắt Mạnh Đại trừng lớn, hô hấp đều bắt đầu dồn dập, tám xu!

Triệu Văn Thao cũng không quá vừa lòng, nói: "Chú Trương, cháu với đồng chí Lý đều giao dịch nhiều với nhau, đây là lần đầu tiên buôn bán cùng với chú Trương, nhưng giá này chúng cháu cũng không đồng ý được, cũng bởi vì cháu thân thiết với đồng chí Lý, lúc này mới đem trái cây đến bên này, tám xu thì có hơi thấp, chú Trương cân nhắc thêm cho cháu đi." Nói xong, đưa cho chú Trương một cây thuốc.

Mạnh Đại không dám nói lời nào, tám...... tám xu còn thấp?

Chú Trương lại đẩy trở về nói: "Tôi không hút thuốc lá. Tôi mới vừa thấy thái độ của Lí Thúy đối với cậu cũng rất tốt, như vậy đi, tôi cho... các cậu thêm một xu nữa, thế nào? Chỉ cần trái cây của bọn cậu đều có chất lượng như vậy, có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu."

Triệu Văn Thao cười cười, nói: "Chú Trương, chú đúng là một người sảng khoái, nhưng chú đã thêm một xu rồi, cũng không bằng làm tròn lên chút, tròn một hào, như vậy cũng dễ tính."

Chú Trương trừng mắt: "Đó mà là dễ tính à?"

Triệu Văn Thao lại cười nói: "Chú Trương, chú là người thành phố, hiểu biết rộng, cháu cũng là dân mua bán, cháu bán trái cây gì chất lượng thế nào, trong lòng chú chắc cũng biết, trái cây này ngọt thật sự, khách hàng quen cũng không băn khoăn. Như vậy đi, chúng cháu còn có chút trái cây chất lượng không tốt lắm, hai ba xu bán xô cho chú. Chú Trương, cháu biết, mặc kệ trái cây gì ở trong tay chú đều có giá trị hết!"

Chú Trương bị sự thành thục của thằng nhóc này chọc nở nụ cười: "Thằng nhóc này, cũng thật quen việc buôn bán, không tính gì chuyện trái cây đến trong tay tôi có giá trị hay không, cậu nói một chút tôi nghe thử, thứ trái cây xấu này của cậu thì có giá trị gì?"

Triệu Văn Thao cười nói: "Chú Trương, trái cây không tốt có thể làm trái cây ngâm, mứt."

Chú Trương xem xét liếc mắt nhìn hắn một cái: "Thằng nhóc cậu còn biết mấy thứ này?"

Triệu Văn Thao nói: "Nhà của cháu cũng có trồng hoa quả, mấy cái này cháu biết."

Chú Trương chỉ chỉ hắn: "Một hào một cân, trái cây tốt, còn loại chất lượng kém, hai xu một cân, nhưng mà không được là loại bỏ đi đấy, loại bỏ đi tôi không lấy đâu!"

"Chuyện kia thì đương nhiên, sao có thể làm khó chú được, cám ơn chú Trương!" Triệu Văn Thao quay đầu nói với Mạnh Đại: "Dỡ hàng qua cân đi!"

Cơ thể Mạnh Đại lâng lâng, mơ mơ hồ hồ theo sát Triệu Văn Thao dỡ trái cây xuống xe.

Lần đầu tiên vào thành phố bán trái cây, Mạnh Đại đã chọn lựa vô cùng kĩ càng, tất cả đều là tốt, ngay cả cái vỏ cũng không hư hỏng, chú Trương mang theo người kiểm tra, phát hiện điểm này.

Cũng là vừa lòng, nông dân đúng là thật thà, giá hai xu tiền này bỏ ra là đáng.

Trái cây mang tới có tổng cộng là năm trăm cân, lợi nhuận là năm tệ, Triệu Văn Thao nhận một tệ, còn có bốn tệ, Mạnh Đại cầm ở trong tay lại cố cảm giác không thật.

Cậu ta không nghĩ lại thuận lợi như thế.

Nhưng cậu ta biết vốn dĩ thuận lợi như vậy, tất cả đều là bởi vì Triệu Văn Thao thật sự rất thanh thạo việc buôn bán.

Triệu Văn Thao nói với Mạnh Đại: "Đi thôi, chúng ta mua chút gì đó ăn, rồi chạy về, cậu xem xem còn có bao nhiêu trái cây, hái được tôi giúp bán lấy lời, qua hai ngày nữa thu hoạch hoa hướng dương tôi cũng không có thời gian."

Mạnh Đại lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cảm kích nói: "Anh sáu Triệu, cám ơn anh!"

Đây là lời nói cảm ơn đến từ đáy lòng của cậu ta, nếu không có Triệu Văn Thao, đừng nói bán được nhiều tiền như vậy, mà trái cây này của cậu ta có thể bán được hết hay không thì còn khó nói!

Trước khi gặp được Triệu Văn Thao, cậu ta sầu muốn chết, sầu đến nỗi ban đêm đều ngủ không yên, lo lắng trái cây của mình bán không nổi.

Triệu Văn Thao khoát tay: "Cảm ơn cái gì, không phải tôi cũng được trích lợi nhuận hay sao? Không cần khách sáo với tôi như vậy."

Mạnh Đại tiếc tiêu tiền, Triệu Văn Thao cũng nhớ thương vợ mình, vội vã chạy về, hai người liền mua hai gói bánh cuốn, xin người ta chút nước sôi, ăn ở trên xe.

Triệu Văn Thao vừa ăn vừa hỏi: "Năm rồi trái cây bán thế nào?" Trước kia hắn không quan tâm mà cũng không chú ý mấy cái này.

Mạnh Đại trả lời: "Năm rồi là bán cho đội, cha tôi giúp đỡ chăm sóc cây ăn quả, năm nay nhận thầu, trong đội cũng không quản lí nữa."

Mạnh Đại đang buôn bán có lời nên tiếng cha gọi cha dượng cũng dê chịu chút ít.

Kỳ thật trong long vẫn không được tự nhiên, cha dượng cậu ta đối xử với cậu ta tuy rằng không tính là quá tốt, nhưng kỳ thật không bạc đãi hay ngược đãi cậu ta.

"Hiện tại con đường mua bán thuận lợi, rất nhanh cậu sẽ có tiền, có gì ý tưởng không?" Triệu Văn Thao hỏi.