Thế là bèn xin Triệu Văn Thao chỉ giáo. Triệu Văn Thao nghĩ tới vợ mình làm thứ gì cũng ngon nên trở về xin giúp đỡ.
Vậy là Diệp Sở Sở thử làm một nồi thịt thỏ để Triệu Văn Thao thưởng thức.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Văn Thao hết chạy đến huyện lại chạy vào thành phố, ăn không ít ở bên ngoài, yêu cầu đối với cái ăn cũng cao hơn nhiều, không phải thức ăn được đầu bếp lành nghề làm ra thì không thể vào miệng hắn.
Nhưng ăn thịt thỏ vợ làm lại cảm thấy đây mới là mùi vị mà thịt thỏ nên có!
Diệp Sở Sở cười, tất nhiên là cô có lòng tin vào tay nghề của mình nhưng vẫn khiêm tốn nói: "Không biết những người khác có thoả mãn không."
"Anh ăn còn cảm thấy rất ngon, những người khác càng không cần phải nói. Thế để anh đưa qua cho cậu ta!" Triệu Văn Thao xách hai chiếc hộp đựng thức ăn tới, bỏ thịt thỏ trong nồi vào.
Diệp Sở Sở nói: "Nếu như khách muốn ăn thì bảo cậu ta dùng nguyên liệu kết hợp này làm thỏ đi."
Mỗi lần Diệp Sở Sở đều sẽ viết lại nguyên liệu và cách phối gia vị, lần này cũng không ngoại lệ, đến lúc đó bảo Triệu Văn Thao điều vị dựa theo công thức bên trên là được.
Triệu Văn Thao nở nụ cười: "Vậy thì anh phải nói rõ ràng với cậu ta, vợ anh không thể cho không cậu ta công thức gia vị được!"
Diệp Sở Sở cười: "Nói với cậu ta thế nào thì tự anh tính toán đi. Lúc đưa qua hãy hâm lại một lần, nếu không mùi vị sẽ khác đấy."
Triệu Văn Thao mang thịt thỏ đi, trên đường tình cờ gặp anh ba ra đồng trở về nghỉ ngơi.
"Sáu à, sao hôm nay em đi trễ như thế?" Anh ba gân giọng hỏi.
Triệu Văn Thao để tốc độ xe chậm lại và nói: "Có chút việc. Anh ba về nhà ạ?"
"Đúng vậy, thấy mặt trời lên rồi, nóng rồi nên trở về nghỉ ngơi, đợi chiều rồi quay lại. Xe này của em không tệ, hôm nào giúp anh kéo xe đậu phụ đến huyện nhé." Anh ba đã muốn nhờ Triệu Văn Thao kéo đậu phụ giúp từ lâu rồi.
Mùa hè nóng nực, xe lừa lại chậm như vậy, kéo được đến huyện thì cũng hỏng mất, nếu như có cái xe đốt dầu thì tốt rồi.
Triệu Văn Thao không từ chối, cười nói: "Được thưa anh ba, nhưng anh phải cho chút tiền xăng, không thể dùng không đâu đấy. Em cũng không đòi nhiều, một chuyến cho dăm ba hào. Mà anh đừng làm nhiều quá, bán không được thì đừng trách em."
"Gì cơ, em còn đòi tiền xăng?" Anh ba bất mãn: "Chúng ta là anh em ruột đấy, giúp lẫn nhau mới đúng chứ, lần trước nuôi thỏ anh là người đầu tiên ủng hộ em đấy. Đừng cho là anh không biết, em bảo mọi người nuôi thỏ chính là vì nối điện, để dễ bề cho em dùng máy bơm nước!"
Bằng không thì sao lại nói ông anh thứ ba nhà hắn là hầu tinh được chứ?
Triệu Văn Thao không để ý, nói: "Anh ba, anh là anh em ruột nhưng anh em ruột cũng tính toán rõ ràng đấy. Tiền anh kiếm được từ việc nuôi thỏ cũng sẽ không cho em một phần, đúng chứ? Được rồi, em không có thời gian, anh về suy nghĩ đi. Nếu như dùng xe kéo đậu phụ thì phải dậy sớm một chút, trời nóng này, đậu phụ không để được đâu!"
Triệu Văn Thao nói xong thì lái xe đi mất.
Anh ba hứ một tiếng, anh trai ruột dùng cái xe mà còn đòi tiền, đúng là trong mắt chỉ có tiền!
Anh ta cũng không suy nghĩ lại trong mắt bản thân không chỉ có tiền nhưng lại đòi dùng không xe người ta, chiếm của hời mà còn làm ra vẻ đương nhiên phải.
Tuy nói như vậy nhưng so với dăm ba hào tiền xăng thì bán đậu phụ vẫn kiếm được nhiều, cũng đã là cái giá có lương tâm rồi.
Anh ba không nhịn được, hơi động lòng, trở về thương lượng với chị ba.
Chị ba không cần suy nghĩ đã từ chối.
"Anh muốn tìm đường chết thì tự mình tìm đường chết đi, đừng kéo theo mẹ con tôi!" Chị ba tức giận nói: "Còn làm đậu phụ nữa, mấy giờ dậy hả, một giờ hay là hai giờ, bán xong đậu phụ về lúc nào, còn muốn ra đồng nữa không? Trong ruộng nhiều công việc như vậy, anh muốn ai mệt chết đấy?"
Anh ba ngẫm lại cũng thấy không thực tế nhưng vẫn giãy giụa nói: "Tôi và bọn nhỏ làm đậu phụ, còn cô ra đồng làm việc."
"Trẻ con không đi học à? Một mình tôi cũng chẳng làm được hết việc đồng áng!" Chị ba ném câu tiếp theo rồi không để ý tới anh ta nữa.
Người đàn ông này đúng là thèm tiền đến điên rồi.
Anh ba tức muốn chết: "Đồ đàn bà phá gia! Tôi vì ai hả, vì chính tôi à, còn không phải là vì mẹ con cô!"
"Anh không phải là vì mẹ con tôi, anh vì chính bản thân anh!" Chị ba bình thản nói: "Đúng là chuột làm phù dâu cho mèo, kiếm tiền không cần mạng nữa!" Trong giọng nói có sự khinh bỉ vô cùng.
Anh ba nổi giận, bắt đầu mắng nhiếc.
Chị ba rời đi ngay, để anh ta tự mình mắng chửi.
Anh ba còn có thể làm gì nữa, chỉ đành dừng cái suy nghĩ đó, có điều hễ nghĩ đến thằng sáu tiền vào mỗi ngày làm trong lòng lại ngứa ngáy.
Triệu Văn Thao kiếm được tiền, nhưng số tiền ấy cũng không dễ kiếm như thế.
Đưa thịt thỏ mà vợ điều vị đến chỗ Chung Dụng, bảo Chung Dụng hâm lại một lần rồi cho khách nếm thử, tất nhiên nhận được phản hồi vô cùng tốt.
Phản ứng tốt thì dĩ nhiên việc buôn bán cũng không kém. Sau này Triệu Văn Thao sẽ không sầu não vì thỏ không có chỗ tiêu thụ nữa.
Nhưng không chỉ chỗ này thôi mà còn phải thử mở một con đường khác, bằng không sau này bao nhiêu thỏ như vậy sẽ bán tới chỗ nào chứ? Còn cả trại thỏ trong thành phố nữa, đến lúc đó nếu như nhận thầu bên ngoài thì hắn cũng không muốn bỏ lỡ.
Đây đều là những tính toán chuẩn bị cho việc sau này, từ trước đến giờ kiếm tiền không phải là một chuyện dễ dàng, chỉ có điều mọi người thường chỉ thấy kết quả thành công của người thành công chứ không thấy được quá trình chật vật kia.
Đảo mắt đã đến tết Trung thu rồi, trên cơ bản thì tết Trung thu và Quốc khánh chênh lệch nhau chưa đến hai ngày.
Lúc này ở nông thôn đã bắt đầu thu hoạch hoa màu rồi.
Thứ chín muồi đầu tiên là các loại đậu, đậu xanh đậu tương các thứ.
Cắt cây đậu sẽ khiến thắt lưng mệt nhất, cây đậu thấp nên phải khom rất thấp mới có thể cắt được.
Triệu Văn Thao không trồng những thứ này nên không cần phải cắt, có điều mấy ngày nay hắn vẫn bề bộn nhiều việc.
Vội vàng làm nông cụ đấy.
"Vợ ơi, em xem này. Cái liềm này thế nào hả?" Hôm nay Triệu Văn Thao xách một vật từ trên xe xuống cho Diệp Sở Sở xem.
Bụng của Diệp Sở Sở đã rất lớn rồi, cô đỡ khung cửa, trông vật kỳ lạ trong tay hắn: "Đây là gì thế?"
Vật trong tay Triệu Văn Thao là một cái gậy gỗ, một đầu đóng cái lưỡi nhỏ, chỉ là mỏng hơn, thẳng so với lưỡi liềm, lóe lên ánh sáng lành lạnh âm u dưới ánh mặt trời.
Triệu Văn Thao đứng thẳng người, cầm vật giống như cái cuốc này khua khoắng mấy cái rồi cười nhìn vợ.
Dù sao Diệp Sở Sở cũng xuất thân từ con nhà nông thôn, từ nhỏ đã làm ruộng, vừa nhìn thấy tư thế ấy thì hiểu ra ngay, cười nói: "Đây là thứ để cắt cây đậu ư?"
"Ha ha! Vợ anh thông minh quá!" Triệu Văn Thao cười nói.
Diệp Sở Sở trông cái liềm kia: "Đây là do anh nghĩ ra đấy à?"
"Đúng vậy, vợ xem vật này thế nào?" Triệu Văn Thao cười nói.
"Không tệ đâu.” Diệp Sở Sở gật đầu.
"Vợ ơi, anh đặt cho nó một cái tên là liềm đẩy, cái lưỡi này có thể lật qua để đè xuống, đẩy về phía trước cũng được, càng bớt việc hơn. Dùng thứ này chắc chắn dễ hơn so với liềm nhiều.” Triệu Văn Thao nói.
Trước đây cắt đậu đến mức hãi hùng, hắn đã sớm có ý tưởng trên phương diện này. Bây giờ làm thương nhân rồi, trực tiếp biến ý tưởng thành hành động.
Chế tạo nông cụ mà hắn nghĩ ra.
Diệp Sở Sở cười nói: "Dùng vật này thì không cần khom lưng nữa, đứng thôi đã có thể cắt đậu rồi, ý tưởng của anh thật hay.”
Đừng thấy vật này đơn giản nhưng người đầu tiên có thể nghĩ ra được thì không đơn giản đâu.
"Anh định bán bao nhiêu tiền?" Diệp Sở Sở hỏi.
Triệu Văn Thao cười nói: "Thứ này không khó khăn gì, nhìn qua là biết ngay, năm hào thôi, sắt và tiền công vẫn khá đắt.”
"Vậy anh tính đến đâu để bán?" Diệp Sở Sở nói: "Người trong thôn chúng ta nhìn và đánh giá rồi sẽ tự mình bắt tay vào làm chứ không mua đâu.”
"Anh không bán cho thôn chúng ta, đỡ để cho bọn họ nói anh kiếm mấy xu của bọn họ. Anh đến chỗ nào trồng nhiều đậu mà bán.” Triệu Văn Thao cười: "Nơi trồng nhiều đậu thì sẽ phải cắt gấp, nếu không cây đậu quá khô biết nổ tách hạt, thế thì uổng phí lắm, dù bọn họ không mua nổi cũng phải mua!"
"Gian thương!" Diệp Sở Sở cười nói.
"Chả có thương nhân nào không gian trá cả, không gian trá làm sao kiếm được tiền nuôi vợ?" Triệu Văn Thao cười.
Hai vợ chồng đang cười nói, anh tư đã nhanh chóng chạy tới, vừa chạy vừa gọi: "Sáu ơi!"