Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 164




“Văn Thao sao cái gì nó cũng biết vậy?” – Mẹ Diệp nhìn cười nói.

“Nhà con cũng là xem người ta bài trí nhà cửa như thế nào rồi học theo thôi ạ.” - Diệp Sở Sở cười cười.

“Xem ra đúng là con người ta phải đi đây đi đó mới có vốn liếng rộng được, suốt ngày ở ru rú trong nhà đợi thì cái gì cũng không biết.” - Diệp mẫu vừa lòng nói – “Tựa như anh ba của con đó, trước kia nhiều lắm là bán được một chút trứng gà đỡ cho mẹ, hiện tại đều đã đi làm ăn lớn cả rồi.”

“Anh ba có gọi điện về cho mẹ rồi ạ?” - Diệp Sở Sở cười nói.

“Không có, nhưng thực ra gọi điện thoại cũng không tiện cho công việc của nó, nó còn phải đi đại đội, một cú điện thoại thì lúc được lúc không. Nhưng nó lúc sau cũng có viết thư về cho mẹ rồi, nói bên đó công việc rất tốt, chị dâu con cũng rất tốt, đã đi bệnh viện kiểm tra, đứa bé cũng rất khỏe mạnh.” - Diệp mẫu nói đến đây liền cười – “Mẹ thấy từ ngữ khí trên thư nghe được, anh ba của con tựa như đã hoàn toàn thay đổi trở thành một con người khác vậy, giọng điệu giống như cách nói chuyện của lớp thanh niên trí thức trong thôn ta ấy, mẹ đọc thôi cũng thấy thật là khí phách hăng hái.”

Lúc này người đang được mẹ Diệp tán dương Diệp Minh Bắc đang nối máy với khách hàng thông qua điện thoại.

“…Thật ngại quá, mấy hôm nay chúng tôi quả thật không tiện mang tới, nếu không thì như vậy đi, ngoài thỏa thuận ban đầu chúng tôi sẽ gửi tặng thêm cho ngài một mẫu khăn quàng cổ có được hay không… Xin ngài hãy yên tâm, đồ án của chúng tôi tuyệt đối là độc nhất vô nhị.” - Diệp Minh Bắc nói.

“Ha ha, quản lý Diệp anh thật biết nói đùa, tôi cũng không phải là công chúa nha, cần cái khăn quàng cổ độc nhất vô nhị làm cái gì, chỉ cần đồ án độc nhất vô nhị thôi là được rồi.” – Đầu dây bên kia truyền đến tiếng người cười nói.

“Được được, tiểu thư Trần, khăn quàng cổ cùng trang phục đặt làm theo yêu cầu của ngài chúng tôi sẽ cho người mang qua bên đó, cảm ơn ngài đã tin tưởng lựa chọn sử dụng sản phẩm của cửa tiệm của chúng tôi, mong chúng ta sẽ được hợp tác lâu dài.” - Diệp Minh Bắc nói.

“Quản lý Diệp, anh có thể đích thân mang chúng tới đây cho tôi được không?” - Tiểu thư Trần ở bên kia điện thoại nói.

“Tôi…” - Diệp Minh Bắc liền muốn cự tuyệt.

“Tôi chỉ thuận tiện muốn mời anh ăn một bữa cơm thôi, mấy ngày này, anh vẫn luôn cung cấp cho tôi sản phẩm vừa ý của tôi nhất, tôi cảm thấy anh là con người rất tốt, muốn làm quen với anh một chút, kết giao bằng hữu. Có được không, quản lý Diệp?” - Ở phía điện thoại đối diện tiểu thư Trần đã nói vào.

Diệp Minh Bắc lập tức cảm giác được khí áp bên cạnh thấp đi rất nhiều, hé mắt nhìn Chu Mẫn ngồi bên người, lập tức nói: “Tiểu thư Trần, thật vô cùng cảm tạ lời mời của ngài, chờ có thời gian tôi sẽ mời ngài ăn cơm.”

“Thật vậy sao? Quản lý Diệp anh đã nói lời thì phải giữ lời nha.” - Thanh âm nũng nịu của tiểu thư Trần truyền tới.

“Nhất định rồi! Ngài còn nhiều chuyện bận rộn, tôi cúp máy đây, gặp lại sau!” - Để điện thoại xuống Diệp Minh Bắc thở ra một hơi, loại sự tình khách hàng mời anh ta ăn cơm đã gặp phải không ít lần, nhưng nữ khách hàng muốn mời anh ăn cơm như thế này vẫn là lần đầu tiên, mà lại nhiều ít còn có chút hương vị khác biệt, thật sự là muốn cái mạng già này của anh ta.

“Này thì giọng nhỏ nhẹ, ngọt ngào bao nhiêu, quản lý Diệp, tôi mời anh ăn một bữa cơm nhé?” - Chu Mẫn liếc nhìn Diệp Minh Bắc, nói – “Quản lý Diệp, người đẹp có lời mời, anh nhất quyết không đi à?”

Diệp Minh Bắc bất đắc dĩ: “Mẫn Mẫn, đây là công việc thôi mà, em cũng biết phàm là công việc thì sẽ gặp được đủ loại dạng người, trong lòng anh hiểu rõ, anh đều đẩy đi hết.”

“Em biết, nhưng mà chồng em mị lực quá lớn thì em còn phải làm thế nào.” - Chu Mẫn phát ra âm thanh cười gằn.

Bây giờ Diệp Minh Bắc so với thời điểm vừa tới thủ đô đã thay đổi rất nhiều, tóc cắt xén, trông có vẻ gọn gàng, sạch sẽ lưu loát.

Áo sơ mi với túi áo nhỏ phủ dài biến mất ở phần eo, lộ ra vòng eo thẳng tắp tinh anh, quần tây một dải thẳng tắp đĩnh bạt giỏi giang, tôn lên đôi chân dài, rất có mấy phần khí chất cùng phong thái tổng tài.

Lại phối hợp cùng với ngũ quan tuấn lãng, ánh mắt trầm ổn, so với trước kia quả thực là hai người khác biệt nhưng có phần giống nhau.

Một người đàn ông như thế, tiểu thư Trần kia gặp được làm sao lại có thể không thích, đương nhiên là muốn hẹn đi ăn cơm, thuận tiện tranh thủ đào góc tường nhà người ta cho tốt.

“Vợ ơi vợ, sao em lại nhìn anh bằng ánh mắt đó?” - Diệp Minh Bắc bị vợ dùng ánh mắt này nhìn có điểm ngượng ngùng.

“Làm sao hả, em còn không được ngắm chồng em cơ à?” - Chu Mẫn bình tĩnh nói.

Chị ta thật sự là ngẫm mãi không ra mình lúc trước rốt cuộc là đã nghĩ như thế nào, người đàn ông này trong lòng lúc nào cũng chỉ có chị, lớn lên dáng dấp lại anh tuấn như thế.

Bản thân đến cùng là vì sao lên học đại học liền thật sự buông bỏ người này đi? Mình như thế nào lại làm ra được sự tình như vậy.

Cũng may, đời này chị ta đã mang Diệp Minh Bắc đến thủ đô, đời này bọn họ sẽ không cách xa nhau nữa.

Thật tốt quá.

Diệp Minh Bắc cười, đối với ánh mắt thưởng thức của vợ, anh ta vô cùng đón nhận.

“Không cho phép tiểu thư Trần mời ăn cơm, vậy tôi mời quản lý Diệp ăn một bữa cơm có được hay không?” - Chu Mẫn hỏi.

Diệp Minh Bắc cười: “Tôi cũng đành miễn cưỡng đồng ý vậy.”

“Thật là vinh hạnh cho tôi quá.” - Chu Mẫn cũng gật gật đầu.

Diệp Minh Bắc cũng theo đó cười rộ lên.

Hai người chỉ là nói giỡn, cũng không có thật sự đi ra ngoài ăn, mà là ngồi ăn đồ ăn Diệp Minh Bắc nấu.

Chu Mẫn đang mang thai, ăn thức ăn bên ngoài sẽ không đảm bảo vệ sinh cho lắm, mà Diệp Minh Bắc luôn luôn có thể làm ra món ăn hợp với khẩu vị của chị nhất, so với đi ăn bên ngoài thì còn ăn được nhiều hơn.

“Vợ à, em uống cái này nhiều một chút, đây là canh gà anh làm đó, váng mỡ anh múc hết ra cả rồi, lại thả thêm mấy cái đậu hũ, ăn ngon lắm.” - Diệp Minh Bắc múc cho Chu Mẫn một bát canh gà.

Chu Mẫn uống một ngụm, gật đầu nói: “Không có chút mùi buồn nôn nào cả.”

Diệp Minh Bắc cẩn thận nhìn xem vợ có ăn uống thoải mái hay không, lúc này mới yên tâm.

“Đừng chỉ nhìn em như thế, anh cũng mau ăn đi.” - Chu Mẫn gắp miếng thịt gà bỏ vào bát cho anh ta, sau đó nói - “Minh Bắc, em muốn thương lượng với anh chuyện này.”

“Vợ nói đi.” - Diệp Minh Bắc nói.

Chu Mẫn một bên vừa uống canh gà vừa nói: “Em nhìn thấy một chuyên mục trên tạp chí có tổ chức một giải thi đấu về thời trang, em muốn tham gia. Tháng tám sau khi tổ chức tranh tài kết thúc, bọn họ sẽ tổ chức một tuần lễ thời trang, bên trong giới thời thượng cũng coi như là có chút danh tiếng, cái này có thể giúp cho nhãn hiệu của chúng ta mở rộng quy mô và thị trường.”

Mùa hè sắp đến, số lượng trang phục may mặc sẵn có thể nói là có thị trường tiêu thụ với lưu lượng khổng lồ.

Nguyên lai từng ấy người căn bản là có quá nhiều việc không thể lo liệu hết, Diệp Minh Bắc lại thuê thêm mấy người, bây giờ tổng cộng lại đã có hơn hai mươi người.

Mà Diệp Minh Bắc cũng dựa vào thái độ làm việc nghiêm túc kiên định cùng thiên phú quản lý của mình đem cửa hàng quản lý ngay ngắn rõ ràng, Chu Mẫn hoàn toàn không phải động tay vào việc gì, chuyên tâm thiết kế cùng dưỡng thai.

Nhưng giấc mơ lớn lao của Chu Mẫn không phải chỉ dừng chân tại nơi này, chị ta muốn đi được càng xa hơn nữa.

Diệp Minh Bắc lại nhìn nhìn cái bụng tròn tròn căng căng Chu Mẫn, nói: “Vợ à, em bây giờ đang mang thai, không có cách nào tham gia đi?”

“Không phải là có anh rồi hay sao?” - Chu Mẫn kỳ quái mà nhìn nhìn Diệp Minh Bắc – “Anh làm là được rồi.”

“Anh á? Anh không rành về những thứ này.” - Diệp Minh Bắc sửng sốt một chút – “Không được không được, anh không lên đài thi đấu cùng bọn họ được đâu.”

Chu Mẫn cũng ngạc nhiên một chút, lúc sau mới hiểu được Diệp Minh Bắc lý giải sai ý của mình, buồn cười nói: “Minh Bắc, em đâu có bảo anh phải đi làm người mẫu catwalk.”

Diệp Minh Bắc không rõ ràng cho lắm nói: “Vậy cái này em muốn làm là làm như thế nào?”

“Lấy trang phục Sở Sở thiết kế sau đó đi tìm một người mẫu có khí chất phù hợp, giá tiền không nên quá cao, ra tiền thấp xuống một chút… Kế hoạch em đều viết hết vào trong cuốn sổ này rồi, anh nhìn qua thử xem.” - Chu Mẫn từ trong cặp đem kế hoạch công việc bày ra cho Diệp Minh Bắc xem – “Cũng không nhất thiết phải hoàn toàn dựa trên cái này, căn cứ vào tình huống thực tế để điều chỉnh, em hi vọng chúng ta có thể giành được giải nhất!”

Diệp Minh Bắc nhận lấy nhìn xuống, Chu Mẫn viết rất nhiều, vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, cũng thực rõ ràng, toàn bộ quy trình đều rành mạch, bản thân chỉ cần dựa theo cái này để tiến hành là được rồi.

“Giải nhất mà nói, sợ là độ khó cũng không nhỏ đâu.” - Diệp Minh Bắc chần chờ nói.

“Vậy anh quá xem thường trang phục do Sở Sở thiết kế rồi, trên mỗi một bộ đều dung hợp rất nhiều nguyên tố, nhưng tổng thể lại vô cùng thông thuận cùng nhu hòa, dùng những trang phục này của Sở Sở đi tranh đoạt giải nhất, thật đúng là không phải chuyện quá khó khăn.” - Chu Mẫn nói.

Diệp Minh Bắc sửng sốt một chút: “Những bộ trang phục này tốt đến như thế sao?”

“Năm nay quần áo của chúng ta đều bùng phát sản lượng tiêu thụ chẳng lẽ anh lại không biết gì hay sao?” - Chu Mẫn cười nói – “Đặc biệt là ở Thượng Hải tiêu thụ được rất nhiều sườn xám, không phải cung không đủ cầu còn phải gấp gáp lập nhóm chế tạo thêm đó còn gì nữa?”

“Hôm qua lúc Văn Thao đi nói không nói rõ ràng sao?” Diệp Sở Sở hỏi.