Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 152




"Mùi vị thế nào?" Diệp Sở Sở dùng một tay đỡ thắt lưng, một tay gắp một miếng thịt thỏ cho Triệu Văn Thao.

"Để anh để anh, vợ ơi, em mau ngồi xuống đó đi." Triệu Văn Thao vội vàng dùng miệng đón lấy thịt rồi nói.

"Không sao, em đã ngồi hơn nửa ngày rồi." Diệp Sở Sở nói: "Mùi vị thế nào?"

Triệu Văn Thao cẩn thận thưởng thức, mắt càng ngày càng sáng lên, liên tục gật đầu: "Ngon, ngon lắm!"

"Thật không vậy? Anh đừng có lừa em, mua bán là chuyện lớn đấy!" Diệp Sở Sở nói một cách cường điệu.

Bởi vì bây giờ Chung Dụng bán sạp đồ ăn kia đã mở một cửa hàng ăn uống ở phố An Hưng, buôn bán vô cùng chạy, trong đó thịt thỏ là tiêu hao nhanh nhất.

Đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Bây giờ ít chăn heo, hơn nữa chu kỳ cũng dài, gà vịt gì cũng như vậy, duy chỉ có thỏ. Cái chính là nhờ Triệu Văn Thao cung ứng đúng lúc, bỗng chốc ở cửa hàng của Chung Dụng, thịt thỏ kho tàu, thịt thỏ hầm, thịt thỏ nướng, cuối cùng là thịt thỏ thái hạt lựu kèm dưa muối cũng có người gọi. Chỉ là ăn trong thời gian dài, khẩu vị cứ như vậy, mọi người không còn thích ăn mấy nữa. Chung Dụng hơi lo lắng, sợ làm ăn không tốt. Đây là việc kinh doanh cá nhân, không thể lỗ được, bèn dốc bầu tâm sự với Triệu Văn Thao. Triệu Văn Thao nghĩ tới Diệp Sở Sở làm thứ gì cũng ngon nên trở về xin giúp đỡ. Thế là Diệp Sở Sở thử làm một nồi thịt thỏ bảo Triệu Văn Thao thưởng thức.

Triệu Văn Thao vốn chính là một kẻ tham ăn, trong khoảng thời gian này hết chạy đến huyện lại chạy vào thành phố, ăn không ít ở bên ngoài, rất mẫn cảm với mùi vị trên đường, ăn thịt thỏ vợ làm lại cảm thấy đây mới là mùi vị ngon nhất thiên hạ!

"Vợ ơi, thật sự rất ngon, không tin em nếm thử đi." Triệu Văn Thao gắp một miếng cho Diệp Sở Sở.

Diệp Sở Sở ăn một chút rồi gật đầu: "Không tệ nhưng không biết những người khác có thoả mãn không."

"Nhất định sẽ thoả mãn! Thế để anh đưa qua cho cậu ta!" Triệu Văn Thao xách tới một chiếc thùng, bỏ thịt thỏ trong nồi vào.

Diệp Sở Sở nói: "Nếu như khách muốn ăn thì bảo Chung Dụng dùng nguyên liệu kết hợp này làm thỏ đi. Chị ba nói nó ngon lắm, còn có thể bán được giá tốt, trực tiếp nấu thì lãng phí."

Mỗi lần Diệp Sở Sở đều sẽ viết lại nguyên liệu và cách phối gia vị, lần này cũng không ngoại lệ, đến lúc đó bảo Triệu Văn Thao điều vị dựa theo công thức bên trên là được.

Triệu Văn Thao nở nụ cười: "Vậy thì anh phải nói rõ ràng với cậu ta, vợ anh không thể cho không cậu ta công thức gia vị được!"

Diệp Sở Sở nhìn dáng vẻ thông minh của hắn, hờn dỗi mà liếc xéo hắn một cái, sau đó bảo: "Nói với cậu ta thế nào thì tự anh tính toán đi, nhưng đừng có mà nói là em pha gia vị đấy, cứ nói là tự anh pha."

"Vì sao?" Triệu Văn Thao khó hiểu.

“Chị ba nói rồi, phụ nữ vẫn nên khiêm tốn trong chuyện cơm nước mới tốt, một người biết nấu ăn và một người không biết nấu ăn thì ai ung dung hơn? Nhất định là người không biết nấu ăn. Em cảm thấy chị ba nói rất đúng, mẹ em cũng đã nói không muốn làm chuyện gì thì cứ nói không biết, tuyệt đối không được nói mình biết tất, không nói đến chuyện chuộc vất vả vào thân mà còn không được lời cám ơn!"

Triệu Văn Thao giơ ngón tay cái: "Mẹ và chị ba đúng là cao nhân!"

Diệp Sở Sở đung đưa đi tới, tựa vào người Triệu Văn Thao: "Cho nên anh phải chịu khổ cực chút đi, cần cù tài giỏi thông minh lanh lợi khéo tay, cái danh đẹp đẽ gì thì cùng nhận hết đi."

Triệu Văn Thao không hề để ý: "Được, anh nhận hết thay vợ. Em yên tâm, anh sẽ không cực khổ, anh chỉ biết anh không muốn làm thì sẽ không làm!"

Diệp Sở Sở rất thích tính cách của Triệu Văn Thao, chưa bao giờ để mình chịu thiệt chịu uất ức, sống thoải mái!

Triệu Văn Thao mang thịt thỏ đi, trên đường tình cờ gặp anh ba ra đồng trở về tránh nắng.

"Sáu à, sao hôm nay em đi trễ như thế?" Anh ba gân giọng hỏi.

Triệu Văn Thao để tốc độ xe chậm lại và nói: "Có chút việc. Anh ba về nhà ạ?"

"Đúng vậy, thấy mặt trời lên rồi, nóng rồi nên trở về nghỉ ngơi, đợi chiều rồi quay lại. Xe này của em không tệ, hôm nào giúp anh kéo xe đậu phụ đến huyện nhé." Anh ba đã muốn nhờ Triệu Văn Thao kéo đậu phụ giúp từ lâu rồi.

Mùa hè nóng nực, xe lừa lại chậm như vậy, kéo được đến huyện thì cũng hỏng mất, nếu như có cái xe đốt dầu thì tốt rồi.

Triệu Văn Thao không từ chối, cười nói: "Được thưa anh ba, nhưng anh phải cho chút tiền xăng, không thể dùng không đâu đấy. Em cũng không đòi nhiều, một chuyến cho dăm ba hào. Mà anh đừng làm nhiều quá, bán không được thì đừng trách em."

"Gì cơ, em còn đòi tiền xăng?" Anh ba bất mãn: "Chúng ta là anh em ruột đấy, giúp lẫn nhau mới đúng chứ, lần trước nuôi thỏ anh là người đầu tiên ủng hộ em đấy. Đừng cho là anh không biết, em bảo mọi người nuôi thỏ chính là vì mở điện, để dễ bề cho em dùng máy bơm nước!"

Anh ba nhận ra nhưng Triệu Văn Thao không để ý: "Anh ba, anh là anh em ruột nhưng anh em ruột cũng tính toán rõ ràng đấy. Tiền anh kiếm được từ việc nuôi thỏ cũng sẽ không cho em một phần, đúng chứ? Được rồi, em không có thời gian, anh về suy nghĩ đi. Nếu như dùng xe kéo đậu phụ thì phải dậy sớm một chút, trời nóng này, đậu phụ không để được đâu!"

Triệu Văn Thao nói xong thì lái xe đi mất.

Anh ba hứ một tiếng, anh trai ruột dùng cái xe mà còn đòi tiền, đúng là trong mắt chỉ có tiền!

Anh ta cũng không suy nghĩ lại trong mắt bản thân không chỉ có tiền nhưng lại đòi dùng không xe người ta.

Tuy nói như vậy nhưng dăm ba hào tiền xăng so với bán đậu phụ vẫn kiếm được nhiều, anh ba hơi động lòng, trở về thương lượng với chị ba, chị ba không cần suy nghĩ đã từ chối.

"Anh muốn tìm đường chết thì tự mình tìm đường chết đi, đừng kéo theo mẹ con tôi!" Chị ba tức giận nói: "Còn làm đậu phụ nữa, mấy giờ dậy hả, một giờ hay là hai giờ, bán xong đậu phụ về lúc nào, còn muốn ra đồng nữa không? Trong ruộng nhiều công việc như vậy, anh muốn ai mệt chết đấy?"

Anh ba ngẫm lại cũng thấy không thực tế nhưng vẫn giãy giụa nói: "Tôi và bọn nhỏ làm đậu phụ, còn cô ra đồng làm việc."

"Trẻ con không đi học à? Một mình tôi cũng chẳng làm được hết việc đồng áng!" Chị ba ném câu tiếp theo rồi không để ý tới anh ta nữa.

Anh ba tức muốn chết: "Đồ đàn bà phá gia! Tôi vì ai hả, vì chính tôi à, còn không phải là vì mẹ con cô!"

"Anh không phải là vì mẹ con tôi, anh vì chính bản thân anh!" Chị ba nổi giận: "Đúng là chuột làm phù dâu cho mèo, kiếm tiền không cần mạng nữa!"

Anh ba nổi giận, bắt đầu mắng nhiếc.

Chị ba rời đi ngay, để anh ta tự mình mắng chửi.

Bên này Triệu Văn Thao đưa thịt thỏ mà vợ điều vị đến chỗ Chung Dụng, cho khách nếm thử. Họ nhao nhao khen ngợi, Triệu Văn Thao phấn khởi đến nỗi suýt chút nữa đã lỡ miệng.

"... Đây là vợ, à, là tôi pha, mọi người thích là được!"

Chung Dụng càng vui vẻ vô cùng: "Đúng là không nhìn ra anh còn có bản lãnh như vậy đấy!"

"Đây đã là gì, bản lĩnh của tôi còn nhiều nữa, về sau cậu cứ từ từ xem.” Triệu Văn Thao cười ha hả nói một câu.

Tiếp đó bắt đầu nói chuyện hợp tác, Triệu Văn Thao bỏ kỹ thuật ra, Chung Dụng bỏ sức, mỗi người một nửa, đạt được thỏa thuận rồi ký hợp đồng. Sau khi xong việc, Chung Dụng nói ra ý nghĩ của mình.

"Anh có tay nghề như vậy, chi bằng chúng ta chuyên bán thịt thỏ thôi. Em nghe một vị khách tới từ phía nam nói bọn họ toàn chia ra mà bán thôi.” Chung Dụng nói: "Ví dụ như đầu gà, móng gà, cánh gà, cổ gà đều chia ra, nào có bán như chỗ chúng ta, không một con gà thì là nửa con gà, con vịt cũng thế. Em cảm thấy thỏ thỏ của chúng ta chia ra bán như thế cũng được, anh cảm thấy thế nào?”

*Từ chương này trở đi đến chương 173 có vẻ tác sửa lại cốt truyện nên sẽ trùng nhiều chi tiết lắm, mình cũng thử tìm các link raw khác nhưng chúng đều giống nhau nên mình không dám sửa sợ lỡ nhịp truyện, mong mọi người thông cảm. Trong hôm nay mình sẽ up đến chương 173 luôn để có gì mọi người next sẽ tiện hơn nhé! Xin lỗi vì sự bất tiện này ạ T.T