Trẻ con bấy giờ đều mặc quần áo cũ mà cô dì thím tặng cho nhau, đứa lớn mặc còn dư lại thì để cho đứa nhỏ, đứa nhỏ mặc xong còn dư lại lại chuyển tiếp, thực sự quá rách nát thì vá vào mặc tiếp, vá rồi mà vẫn không mặc được thì hợp thành vải làm đế giày, làm mũi giày. Đế giày mà mẹ khâu chính từ chỗ này, nói chung sẽ không lãng phí chút nào.
Không ai ghét bỏ cả, biết gốc biết rễ, cũng không cần lo lắng vấn đề gì. Mọi người đều dựa vào quan niệm mộc mạc, trẻ con không cần phải mặc đồ quá tốt, nào giống như sau này, đồ trẻ con mặc còn tốt hơn cả người lớn, thực ra vậy là không đúng.
"Sở Sở, chị nghĩ trẻ con còn nhỏ, không cần phải quá chú ý nên không chọn lọc, có quần áo của bé trai cũng có quần áo của bé gái. Em không kiêng kỵ chứ?" Chị cả Triệu hỏi.
Chị cả Triệu cũng mới nhớ ra, lỡ như Diệp Sở Sở muốn con trai, nhìn thấy mình mang tới quần áo cho con gái thì tức giận, cảm thấy không được khen lại còn phải tội.
Diệp Sở Sở lập tức hiểu ý của chị cả, vội nói: "Xem chị cả nói kìa, cái này thì có gì mà phải kiêng kỵ, mấy bộ quần áo có thể quyết định được con trai hay con gái ư?"
"Vậy là tốt rồi." Chị cả Triệu thả lỏng: "Chị cũng mới nhớ ra thôi, lúc đó dọn dẹp ở nhà chỉ muốn thu dọn nhiều một ít để đem tới chứ không nghĩ quá nhiều."
Chị cả Triệu là một người thành thật, không suy nghĩ nhiều như vậy.
Diệp Sở Sở hơi do dự: "Chị cả, quần áo mà chị cho chị tư..."
Cô dừng lại, không biết nên nói hay không.
Chị cả thành thật nhưng không ngốc, rất nhanh đã hiểu được ý của cô, gật đầu: "Đợi lát nữa chị chọn lọc sau.”
Diệp Sở Sở hé miệng nở nụ cười.
Chị cả cũng cười, lập tức lại thản nhiên nói: "Chị tư của em cũng vất vả lắm, có hai đứa con gái rồi, chỉ ngóng trông có thằng cu. Ôi!"
Một tiếng ôi này đã nói hết nỗi lòng của thân con gái.
Kế tiếp hai người nói đến chuyện nhà, Diệp Sở Sở bảo: "Văn Thao đã tính rồi, trong vòng ba năm là có thể trả hết tiền nợ xây nhà. Còn về tiền xe thì không vội, bên anh ba em không cần tiền."
Còn về xe, Triệu Văn Thao nói ra hai phương án giải quyết. Một là tiền kiếm được vẫn chia cho Diệp Minh Bắc một phần như trước, coi như Diệp Minh Bắc lấy xe để làm vốn nhập hội. Một cách khác là Triệu Văn Thao đưa cho Diệp Minh Bắc tiền xe, tương đương với chuyện mua lại xe.
Triệu Văn Thao nghiêng về cách thứ hai hơn. Diệp Minh Bắc nghĩ mình không về ngay được nên cũng đồng ý.
"Giờ thêm tiền xe thì phải trả mấy năm nữa đúng không?" Chị cả hỏi.
"Không cần ạ, Văn Thao nói ba năm là có thể trả hết." Diệp Sở Sở nói.
Chị cả Triệu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Sở Sở, trong lòng cảm thán, cô em dâu này của em trai thật đúng là quá tin tưởng chồng mình.
Một tuần lễ sau, Triệu Văn Thao đã lợp ngói rồi, tiếp theo là trát bùn, bình thường mà nói chí ít trong nhà ngoài nhà phải trát bùn ba lần, số lần trát bùn càng nhiều thì càng ấm áp.
Trát bùn xong, Triệu Văn Thao ngăn cách các gian phòng. Đây đều là nhìn nhà người ở thành phố mà làm, tường ngăn cách gian phòng rất mỏng, như vậy có thể tiết kiệm không gian, còn giảm bớt nguyên vật liệu vì hắn đã phải đi vay rồi.
Chỉ xếp hàng gạch ngăn cách ra năm phòng, một cái chỗ cửa vào nhà, hai phòng ở cửa sổ trái phải, phía đông là phòng chính, kế bên là phòng khách, mỗi cái cửa sổ một cái cửa đối nhau rộng mở. Đến lúc đó khách tới đều được chiêu đãi ở chỗ này, phía tây có hai phòng, phóng ở phía tây nhất là chỗ vợ chồng son họ ở. Nông dân thường nói, người già phải ở phòng đông, con trẻ thì ở phòng phía tây.
Kề bên phòng của họ chính là phòng của con, hắn dự định làm cái cửa thủy tinh, đây đều là chuyện sau này.
Sau đó chính là giường sưởi, giường ở hai căn phòng mặt đông được nối liền, phía tây cũng giống vậy, đều là giường lò của người phương bắc. Vì phòng bếp được xây ở phía sau, làm cơm nhóm lửa tiện thể đốt giường lò, nếu không còn phải đốt giường lò riêng thì quá phiền phức.
Sau phòng mặt đông ngăn cách ra một gian nhỏ làm phòng ngủ cho khách, cũng xây một cái giường lò, thứ này không cần dựa vào nồi, cứ đốt thẳng là được. Phía tây ngăn cách ra hai gian nhỏ, tận cùng bên trong chứa gạo mì và các loại lương thực, gian nhỏ thứ hai làm phòng rửa ráy, vại nước vại dưa chua vại dưa muối gì đó đều để ở chỗ này, làm như vậy vừa sạch sẽ, vừa làm phòng bếp giản lược, đào bếp lò hút bụi ra thì bụi sẽ rơi ở phía trên.
Ở giữa là phòng bếp, nồi hơi cũng đặt ở tại phòng bếp.
Triệu Văn Thao rất thích loại gạch men sứ trơn bóng lát trên mặt đất nhưng tưởng tượng thứ này cần phải lau, hắn đi buôn bán không có nhà, vợ thì lại sạch sẽ như vậy, không phải sẽ lau mỗi ngày ư, thế thì mệt biết bao. Cuối cùng hắn bỏ đi, đổi thành lát gạch đỏ, không phải loại đốt ở nhà hầm mà là loại gạch đỏ hay được lát ở thành phố, tương đối tinh xảo.
Mặt tường cách mặt đất một mét dùng xi măng, mặt trên quét vôi, nóc nhà trần nhà cũng quét vôi, vôi sát trùng còn sạch sẽ nên rất tốt.
Khung cửa sổ cũng quét thành màu trắng, thủy tinh thì dùng loại khối lớn, vừa sáng sủa vừa sạch sẽ, chắc chắn vợ rất thích!
Cửa nhà phải lắp cái chắn gió, hai bên làm tủ âm tường, đựng giày mũ quần áo, hơn nữa đến lúc đó cũng đựng dép lê, chúng ta cũng chú ý hơn.
Triệu Văn Thao vô cùng nhiệt tình như thể đang xây tổ cho chim én, trang trí cho ngôi nhà trong lòng mình từng chút một.
Mắt thấy nhà của Triệu Văn Thao mỗi ngày một ra trò, anh hai Triệu và anh ba Triệu cũng gấp gáp, bên mình chậm quá rồi, không được, phải tìm máy móc thôi.
Không phải là bọn họ muốn so bì mà là hoa màu trong đất không đợi người.
Mùng năm tháng năm vừa qua, trong chỗ trồng kê, cỏ lại bắt đầu mọc lần hai rồi, hoa màu khác cũng phải cày một lần. Nói chung các loại công việc ùn đến, tới lúc đó không tìm được người làm, ở nông thôn nghề nghiệp chính của những nhân công xây nhà đều là trồng trọt, xây nhà chỉ là nghề tay trái, không giống trong thành phố xây nhà là xây nhà, cho nên phải nắm chắc.
Cũng may dùng máy móc cũng là nợ, viết giấy nợ, đến lúc này, anh hai và anh ba đã không còn để ý nhiều nữa, viết nhiều giấy nợ hơn nữa thì cũng phải viết, vậy cứ viết đi.
Có máy vào quả nhiên nhanh hơn, kịp dựng đòn dông vào hôm mùng năm tháng năm. Hai nhà cùng dựng đòn dông, vừa lúc mỗi người mở tiệc dựng đòn dông tiện thể cũng đón mùng năm tháng năm luôn.
Trường hợp như vậy cha Triệu mẹ Triệu không thể không tham gia, mà ăn Tết nên Triệu Văn Thao không thể không biếu cha mẹ, đương nhiên phải ăn thứ này ở trên bàn tiệc, hiện tại không phải là mùa đông, không giữ được thứ gì lâu cả.
"Thật biết tận dụng thời cơ!" Chị tư nói với anh tư: "Tôi nhìn thấy rồi, chú ấy xách một con cá, còn cả một con gà. Đây đều là đồ ăn tươi, sao mẹ có thể giữ lại mà không chứ, thể nào chẳng thiu? Hai nhà bọn họ thì lấy gì ra, toàn là hành, rau củ mại, bí ngồi trồng được, còn có gì nữa chứ? Làm đậu đũa thì cũng chỉ ăn được vào mùa đông thôi chứ bây giờ ăn thì chả bõ dính răng!"
"Cô không ăn thì không phải là khỏi dính răng rồi sao?" Anh tư nói.
"Tôi tội gì không ăn, chồng tôi làm việc cho họ cơ mà!"
Anh tư là anh em ruột nên không thể không giúp đỡ chuyện dựng đòn dông. Chị tư cảm thấy chồng mình giúp sức thì sao chị ta có thể không đi ăn, chẳng những phải đi mà cả con cái cũng phải đi, ăn một bữa thật ngon như lần trước Triệu Văn Thao dựng đòn dông vậy!
Điều chị tư nói về cơ bản là không sai, mẹ Triệu nấu hết cá và gà mà Triệu Văn Thao biếu ở mùng năm tháng năm hôm nay, không nấu thì sẽ hỏng, vậy không phải là uổng phí ư? Về đồ ăn của anh hai Triệu và anh ba Triệu, chị ba Triệu phóng khoáng, có thể lấy ra thứ gì thì đều lấy ra cả, rau khô, còn cả rau thời vụ trồng trong sân, anh hai Triệu cũng vậy, có điều chị hai Triệu còn bỏ ra một ít thịt khô.