Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 135




"Người làm cha như ông sao có thể nói như vậy? Chuyện xây nhà tốt biết bao, đến lúc đó đón ông vào nhà mới ở, đẹp nhường nào!" Người trong thôn nói.

"Đẹp nhường nào? Tôi thấy là khóc khôn cùng mới đúng! Chưa từng thấy chuyện không đáng tin như đi vay để xây nhà bao giờ cả!" Cha Triệu nói.

Ông cho rằng, làm gì cũng không thể mắc nợ, cảm giác nợ tiền của người ta không dễ chịu chút nào. Nghĩ đâu ba đứa con thì hay rồi, lại đi vay để xây nhà. Với kinh nghiệm của ông mà xem thì chuyện này sẽ không có kết quả tốt.

Cũng có thể hiểu được ý nghĩ của ông, ở thời đại đó của ông, kết cục của dân đen bình thường nợ tiền quả thực không tốt, điển hình nhất chính là Dương Bạch Lao (một nhân vật trong "Bạch Mao nữ", vay nặng lãi của địa chủ, địa chủ muốn chiếm con gái ông nên bắt ông bán con trả nợ, cuối cùng ông uống thuốc độc tự sát).

Cho nên, không dính đến thiên tai bệnh tật thì không ai lại đi vay tiền.

Ba anh em nhà họ Triệu gióng trống khua chiêng mà xây nhà cũng làm một tấm gương không tốt cho thanh niên trong thôn. Chí ít thì các ông già bà cả đều cho là như vậy. Còn có thể làm việc như thế ư? Đi vay để xây nhà ở, năm sau trả, vậy bọn họ cũng có thể xây, thế là có người gia nhập vào.

Móng nhà Triệu Văn Thao ở đầu thôn, chính là chỗ dưới gò đông, dựa vào núi non, khe suối chảy quanh. Cha Triệu lấy một ít kiến thức về phong thuỷ mà nhận định đây là chỗ tốt nên để lại cho đứa con út được thương yêu nhất. Mà Triệu Văn Thao cũng thích, bởi vì chỗ này rộng rãi!

Phía trước không có nhà nào, trực tiếp thông ra ngoài đường thôn, phía đông là triền núi, tránh được gió, phía tây là một mảnh đất trống lớn, hắn dự định đè xuống làm cái sân phơi ngũ cốc, rồi lại kéo dài bên cạnh sân phơi ngũ cốc ra chuyển thỏ sang, thứ này nhiều thì mùi sẽ hun người luôn, ngoại trừ thỏ còn có gà vịt lợn đều đưa ra đi, bao gồm cả nhà xí, người thì ở trong sân cho sạch sẽ!

Vì thực hiện nguyện vọng tốt đẹp này, Triệu Văn Thao đặc biệt tìm đại đội mua mảnh đất này, hắn sợ đến lúc đó trong thôn sẽ cãi cọ.

Để được năng suất, Triệu Văn Thao cố tình thuê cái máy đào đất để đào móng.

Trước đây mọi người xây nhà đều dùng nhân công đào, một xẻng rồi lại một xẻng, ngẫm lại cảm thấy chậm chạp. Hiện tại lái xe đốt dầu rồi, Triệu Văn Thao làm gì cũng nghĩ nhanh hơn. Máy đào đất hoạt động một ngày đã đào được móng nhà cho bốn gian phòng rồi, thêm đất đá vào đóng chân tường, dựng khung nhà trong chưa đầy mười ngày, đòn dông cũng đã bắc lên rồi!

"Cậu sáu Triệu này thật giỏi giang, chưa đầy mười ngày mà đã dựng được cả đòn dông lên rồi!"

"Giỏi cái rắm, toàn là tiền cả đấy! Chưa từng thấy tên nào phá gia như vậy, còn tìm máy đào đất cơ, sao cậu ta không đem cả máy bay tới luôn đi?"

"Anh có năng lực thì anh cũng lụn bại thôi!"

Tất nhiên người nói kẻ phá gia đều là người già cả, còn kẻ bội phục đều là đám thanh niên.

Bất tri bất giác Triệu Văn Thao đã trở thành thần tượng của đám thanh niên trong thôn, không, chắc là tấm gương.

Ai cũng nói Triệu Văn Thao không tốt chỗ này tệ hại chỗ kia, làm gì cũng không biết mức độ, nhưng kết quả thì sao, người ta ăn ngon uống say, còn xây được nhà nhanh như thế, sự thực mạnh hơn lời hùng biện.

Đám thanh niên thay đổi theo tình hình rất nhanh, thứ họ chú trọng cũng là được thỏa mãn trực tiếp một cách kịp thời, chẳng những thanh niên trong tương lai như vậy mà tất cả người trẻ đều như thế. Không giống các ông già bà cả, lúc nào cũng rất sầu lo, rất bi quan, toàn suy nghĩ hiện tại thỏa mãn rồi, tương lai thì sao, tiêu nhiều tiền như vậy có thể trả hết được hay sao.

Khung nhà của Triệu Văn Thao được dựng lên rồi, nhà của anh hai Triệu và anh ba Triệu vẫn còn đang làm móng, không có cách nào khác cả, bọn họ là sức người nên chậm.

Dựng đòn dông thì phải tìm thầy phong thủy xem thử, chọn ngày tháng tốt mới được dựng. Ở nông thôn, thầy phong thủy rất nhiều nhưng tiếng tăm thì chỉ có mấy người, một người trong đó còn là e trai của mẹ Triệu. Ông cậu ruột của Triệu Văn Thao ở sau nhà năm, vì thế hắn tự mình đi một chuyến, chưa đầy hai ngày đã treo một tràng pháo nổ bùm bùm trên đòn dông rồi, sắp mở tiệc dựng đòn dông. Mẹ Diệp qua giúp con rể, bên nhà họ Triệu thì chị cả Triệu về giúp đỡ, còn cả mẹ Triệu nữa.

Thật ra Diệp Sở Sở cũng có thể làm chứ không được chiều chuộng như vậy, nhưng Triệu Văn Thao không cho cô làm, nói hắn xây nhà thì cứ để hắn xây, vợ hãy an tâm dưỡng thai là được.

"Không ngờ lại nhanh như vậy, giờ mới được vài ngày mà đã dựng đòn dông rồi." Chị cả Triệu nói với mẹ rằng: "Dùng máy móc thì chắc tốn không ít tiền đúng không ạ?"

"Ai biết được!" Mẹ Triệu cắt hẹ một cách lưu loát: "Vừa hỏi đã nói sau thu sẽ sung túc, sang năm đủ đầy, mẹ thấy thằng nhóc này còn phải trả nợ ba bốn năm nữa!"

Chị cả Triệu nở nụ cười: "Cũng không cần lâu vậy đâu, con thấy nó cũng có nhàn rỗi đâu, chắc là kiếm được không ít. Đúng rồi, nó lo liệu việc đồng áng thế nào ạ? Sở Sở nói em ấy vẫn chưa xuống đồng được."

Nói đến chuyện ruộng đất, mẹ Triệu tỏ gương mặt bất đắc dĩ: "Nó trồng hai loại, một loại là ngô một loại là hoa hướng dương."

"Vậy cũng phải nhổ cỏ chứ." Chị cả Triệu nói.

"Nhổ chứ, nó chỉ dùng cuốc trừ cỏ, một lần xong việc!" Mẹ Triệu vừa nói vừa lắc đầu.

"Mẹ ơi, mẹ lại nói con với chị cả của con rồi!" Triệu Văn Thao đi vào, trong tay xách một giỏ trứng gà.

"Còn nói con đó, tự con nói với chị con đi!" Mẹ Triệu tức giận nói.

Chị cả Triệu rất thương cậu em trai này, mặc dù lo lắng nhưng vẫn không nỡ nói nửa câu mà chỉ hỏi: "Văn Thao, chỗ hoa màu ấy chăm sóc không tốt thì thu đến thu hoạch chẳng được bao nhiêu lương thực đâu."

Triệu Văn Thao buông trứng gà ra, ngón tay kẹo một miếng gan lợn mà chị cả Triệu cắt ra ăn rồi lúc này mới lên tiếng: "Cho dù chăm sóc hoa màu thì có thể thu hoạch được bao nhiêu lương thực đâu ạ? Cũng có hạn thôi, chăm sóc đến mấy cũng vậy cả."

"Đợi đến thu nhà người ta thu hoạch hoa màu còn con thì thu hoạch cỏ, mẹ xem con làm thế nào!" Mẹ Triệu bưng gan heo đã thái xong đi ra.

Chị cả Triệu nói: "Chị còn không biết em nữa à? Chỉ biết tìm lý do để mình lười biếng thôi."

"Chị cả, em thật sự không hề lười biếng, em... Ôi, em biết em có nói gì đi nữa thì bây giờ mọi người cũng không tin, đợi đến thu là tốt rồi, em dám cam đoan, em chắc chắn sẽ tạo ra được nhiều lương thực hơn so với người khác!"

Chị cả Triệu thấy Triệu Văn Thao tự tin như vậy, ngẫm lại nhưng việc làm lúc trước, không phải ban đầu cũng không đáng tin cậy giống nhau ư, kết quả lại rất tốt đấy thế là cũng không muốn nói nhiều: "Em nắm chắc trong lòng là được."

Tất nhiên Triệu Văn Thao biết rõ trong đầu, hắn không ngốc, lẽ nào không biết hoa màu không cần chăm sóc cẩn thận ư?

Nhưng chăm sóc cũng không phải là vùi đầu làm lụng vất vả. Ví dụ như làm cỏ thì ngô, hoa hướng dương và kê không giống nhau. Từ nhỏ ngô, hoa hướng dương đã lớn hơn so với kê, làm cỏ thì dùng một cái cuốc nhỏ dài chừng hơn ba mươi phân, ngồi xổm nạo vét cỏ từng chút một chỉ lãng phí thời gian, nếu dùng cái cuốc lớn thì chỉ cần một hai ngày là xong. Làm cỏ liên quan đến việc tỉa cây và bồi thêm đất, đợi lớn hơn chút nữa, dùng gia súc kéo cày một lần là xong việc. Sao phải cần làm từng lần từng lần một chứ? Vậy chỉ thuần túy chuốc mệt thôi!

Nhưng mọi người cứ cảm thấy chuốc mệt mới đúng, mới là biểu hiện của việc biết cách sống, mới là thái độ mà người trồng trọt nên có. Còn giống như Triệu Văn Thao thì chính là kẻ làm biếng, không biết mức độ.

Triệu Văn Thao chẳng thèm giải thích những thứ này với bọn họ, đợi mùa thu thu hoạch rồi sẽ biết.

"Cái bàn tiệc này thật tốt, thím sáu này, chắc tốn không ít tiền đúng không?" Chị tư nói.

Chị ta qua đây ăn chực của ngon, một người phụ nữ có thai không thể đi ra ngoài chen chúc với người ta nên ngồi ăn cùng với Diệp Sở Sở ở trong phòng.

Thức ăn trên bàn đặt tại giường đủ cả chay lẫn mặn, chị tư ăn đến phồng mồm trợn má, no đến mức ợ hơi.

Diệp Sở Sở rót ít nước trà cho chị ta tiêu cơm.

Từ sau khi Triệu Văn Thao đến thành phố buôn bán, thằng nhãi này bắt đầu thích uống trà, còn lấy một bộ dụng cụ uống trà bằng sứ Thanh Hoa, đặt ở ngăn tủ đó, khách đến thì bưng lên, trông rất ra trò.