Vương Tú Anh sắp xếp công việc cho Lâm Tiểu Nguyệt, bảo cô nghiền hạt ngô đã bóc ngày hôm qua thành bột.
Lâm Tiểu Nguyệt vô cùng 'cảm ơn' mẹ chồng đã không quên sắp xếp công việc cho cô trước khi ra ngoài.
Nhưng mà, hôm nay có Nhan Dương ở nhà.
Nên Lâm Tiểu Nguyệt không cần làm việc.
Nhan Dương ngồi nghiền ngô trong sân, còn Lâm Tiểu Nguyệt ngồi bên cạnh anh nhìn, thỉnh thoảng đổ ngô cho anh nghiền.
Ngô già đã phơi khô nên không có chút nước nào, rồi lại lóc hết hạt, sau đó lại nghiền thành bột, cuối cùng thành bột ngô. Bột ngô có thể trộn với hạt kê trở thành ngô bột, đây là một loại thực phẩm chủ yếu.
Bởi vì đó là gia đình nhà họ Nhan, cả một gia đình ăn, cho nên số lượng rất lớn!
Nhan Dương nhìn cái rổ đầy ắp hạt ngô, lông mày nhíu lại ….
Lâm Tiểu Nguyệt thấy vẻ mặt hắn khó chịu, vội vàng ở một bên cổ vũ, “Cố lên, anh đang cố gắng vì vợ anh.”
Bản thân Nhan Dương khó chịu vì anh muốn làm việc giúp cho ba mẹ, nhưng nghe Lâm Tiểu Nguyệt nói, anh làm là vì cô, trong nháy mắt lại tràn ngập ý chí chiến đấu.
Anh nhếch môi cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tiểu Nguyệt, chỉ cảm thấy người vợ tiện nghi này, thật sự là càng nhìn càng xinh đẹp.
Thật tiếc là anh không thể đi ra thường xuyên.
Anh vẫn còn rất muốn, có thể cùng vợ đi đến nhiều nơi, gia tăng tình cảm.
Nhìn vẻ mặt cười xấu xa của anh, Lâm Tiểu Nguyệt lập tức ngây người, từng giây từng phút đều có thể bị vẻ đẹp của anh làm gục ngã.
Cái gọi là giá trị nhan sắc là chính nghĩa, có lẽ là lý lẽ này đi!
“Hôm nay anh có định làm gì không “
Lâm Tiểu Nguyệt rải hạt ngô lên cối đá, vừa rải vừa hỏi Nhan Dương.
“Tạm thời chưa biết phải làm gì”
Nhan Dương ngẩng đầu nhìn phía trước, nheo mắt lại, nhưng mà động tác trên tay không dừng lại tí nào.
Nhan Dương thấy Nhan Hồng Anh chắp tay sau lưng, trên mặt nở nụ cười giả tạo, nhảy nhót đi về phía hai người bọn họ.
Anh còn chưa nghĩ ra phải làm gì, đối phương đã tới tìm chuyện!
Đôi môi mỏng của Nhan Dương nhếch lên cao, trong ánh mắt là một loại khoái cảm săn bắt, Nhan Hồng Anh ở đối diện đang đến gần chính là mục tiêu của anh.
Án binh bất động, dụ địch xuất kích, rồi đến tuyệt địa phản sát!
Chơi chơi…
“Tên ngốc, Lâm Tiểu Nguyệt!”
Nhan Hồng Anh cười cười đi về phía 2 người bọn họ, đột nhiên một bàn tay từ phía sau đưa ra, mở ra, trong lòng bàn tay là 2 viên đường…
“Có muốn ăn đường không ?” Nhan Hồng Anh hỏi
Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương liếc mắt một cái lập tức nhìn ra Nhan Hồng Anh có rắp tâm bất lương.
Tuy nhiên, hai người vẫn rất ăn ý cùng Nhan Hồng Anh diễn kịch.
Lâm Tiểu Nguyệt nói với Nhan Dương, “Em gái cho anh đường, anh có muốn ăn không?”
Nhan Dương cười nói, “Có!”
Lâm Tiểu Nguyệt lập tức nói: “Chờ một chút, để em rửa tay cho anh rồi hẵng lấy, bây giờ tay anh đang bẩn.”
“Không cần phiền toái như vậy đâu!”
Nhan Hồng Anh trực tiếp nhét vào miệng Nhan Dương một viên đường, một viên khác đưa cho Lâm Tiểu Nguyệt, Lâm Tiểu Nguyệt tiện thể lấy đi.
Vì thế, hai người ăn đường của Nhan Hồng Anh.
Hương vị ngọt ngấy làm Nhan Dương nhíu mày lại.
Ngoại trừ Lâm Tiểu Nguyệt, hắn không muốn bị người phụ nữ khác đút cho ăn.
Bẩn!
“Như thế nào, ăn ngon không?”
Nhan Hồng Anh tưởng rằng cô ta đã thu phục được hai người họ bằng hai viên đường, rốt cuộc thì hai người bọn họ, một người là kẻ ngốc, kẻ còn lại là một thứ rẻ tiền cũng chưa bao giờ ăn qua đồ ngon.
Mặc dù đây chỉ là một viên đường nhỏ, nhưng đối với hai người bọn họ, nó chắc chắn là thứ hiếm nhất trên đời rồi!
Nhan Hồng Anh tự cho là đủ để thu mua hai người bọn họ!