Khi vừa tỉnh giấc, Lâm Tiểu Nguyệt lập tức ngồi dậy.
Cô vẫn nhớ rõ những gì đã xảy ra trong giấc mơ.
Nhìn xuống, cô thấy cô vẫn đang nắm lấy lòng bàn tay to lớn của Nhan Dương, và Nhan Dương đang ngủ bên cạnh cô thật sự có một hình tam giác trên trán.
Thí nghiệm thành công.
Cô thực sự có thể đưa anh ra khỏi thư phòng của mình!
Hơn nữa, đây còn là trường hợp chọn 1 trong 3!
Lâm Tiểu Nguyên vừa ngạc nhiên vừa thấy thú vị khi nghĩ rằng cô thực sự sở hữu bàn tay vàng, khả năng đặc biệt này cho phép cô chọn Nhan Dương.
Chỉ là cô vẫn không biết Nhan Dương mà cô mang ra là Nhan Dương nào đây.
Cô lay Nhan Dương và gọi anh dậy: "Tiểu Dương, Tiểu Dương dậy, dậy ăn cơm đi anh."
Lông mày đen của Nhan Dương nhăn lại, nhanh chóng bị cô đánh thức.
Mở mắt ra, con ngươi đen toát ra khí chất người lớn.
Lâm Tiểu Nguyệt nhìn chăm chú vào anh, cô ấy nín thở lo lắng, cô rất muốn biết mình đã đưa ai ra ngoài.
Nhan Dương mở mắt ra nhìn cô, môi mỏng nhếch lên, lòng bàn tay to áp vào mặt cô, mỉm cười: "Sao em lại nhìn anh chằm chằm thế?"
Lâm Tiểu Nguyệt mừng vui khôn tả.
Cô biết rằng mình đã chọn đúng lão tam rồi.
Tỷ lệ cược là 1 trong 3 vậy mà cô cũng chọn trúng, thật là quá may mắn.
Lâm Tiểu Nguyệt nắm lấy cổ tay anh kéo ra, cô nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt sáng rực: "Vừa rồi anh có nằm mơ không?"
Anh có mơ đến thư phòng của cô hay không?
Nhan Dương lắc đầu: "Anh thường không mơ."
Thân thể không hoàn toàn là của anh ấy cho nên lý trí chắc chắn không nằm trong tầm kiểm soát của anh rồi.
Thậm chí anh còn không biết mình có mơ hay không.
"Dậy thôi, dậy thôi."
Lâm Tiểu Nguyệt ngồi dậy từ trên giường, cô nắm lấy tay Nhan Dương đỡ anh ngồi dậy.
Nhìn vào hình tam giác trên trán anh được vẽ bằng những nét mực rất đậm.
Lâm Tiểu Nguyệt đưa tay ra lau mạnh.
Hình vẽ nguệch ngoạc này không thích hợp xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai của anh.
Nếu nó xuất hiện trên đầu của Nhan Dương ngốc thì cô thấy cũng không có vấn đề gì.
Nhan Dương nhìn thấy cô lau một vệt màu đen trên trán, lông mày anh nhíu lại: "Tên ngốc đó đã làm gì vậy?"
Hẳn là đi ra ngoài rồi lại bị người ta bắt nạt rồi chứ gì.
Đều là đàn ông có vợ rồi, đúng là vô dụng.
Khinh thường!
Lâm Tiểu Nguyệt nói: “Không có gì đâu, anh ấy rất tốt.”
Nhan Dương lại hỏi cô về tình huống trong gia đình.
Tối qua anh vừa quậy một trận, sáng nay khi tỉnh dậy, tình hình ở nhà cũng không khác mấy.
Tách khỏi gia đình không phải là một việc dễ dàng, chưa kể đến việc ba mẹ của Nhan Dương nhất định không đồng ý.
Nhưng mọi thứ trở nên dễ dàng hơn khi chúng chồng chất lên nhau.
Nhan Dương đi ra ngoài, hôm nay anh sẽ tiếp tục quậy thêm mấy trận nữa.
Hai người họ dậy muộn, trong gian phòng chính, lão Nhan và những người trong gia đình đã ăn xong.
Vương Tú Anh đến gọi hai người họ nhưng thấy họ còn ngủ rất say, nên bà đặt ba chiếc bánh lên bàn rồi rời đi để họ ngủ.
Bởi vì hôm nay trên bàn ăn, Nhan Dương và Lâm Tiểu Nguyệt lại bị ức hiếp nên Vương Tú Anh cảm thấy để hai người ngủ vậy cũng tốt, không cần ăn trưa cùng đại gia đình.
Hiện tại đã qua giờ ăn trưa.
Vương Tú Anh đang rửa bát trong bếp, Dương Thành Ngọc và Trần Thuý Vân cũng theo bà vào trong bếp.
Nhưng họ chỉ đứng nói chuyện chứ không giúp bà rửa.
Vương Tú Anh không hài lòng lắm khi nghe hai người họ nói, bởi vì lúc này hai người họ đang lấy danh nghĩa là muốn tốt cho bà, khuyên bà nên tiết kiệm một ít tiền để cưới một đứa con dâu khác có tính tình dịu dàng hơn, đuổi Lâm Tiểu Nguyệt đi.
Trong ba phòng của nhà họ Nhan, Dương Thành Ngọc và Trần Thuý Vân luôn khá thân thiết còn Vương Tú Anh lại thường xuyên lủi thủi một mình.
Vì vậy, tình huống này cũng không khiến Vương Tú Anh ngạc nhiên.
Chỉ là hai người họ khiến bà thấy khó chịu.