Lâm Tiểu Nguyệt chớp chớp đôi mắt to đen lúng liếng: “Trong nhà vẫn còn rất loạn, em cảm thấy anh nên ra ngoài nhiều hơn, đúng không?”
Đương nhiên là muốn anh ra ngoài rồi!
Anh vừa đi ra ngoài là nàng sẽ được ăn ngon!
Lần trước là bánh nhân thịt, lần này là cá!
Nhan Dương thích từng lời cô nói, nụ cười trên gương mặt càng tươi tắn hơn: “Nếu anh có thể đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ đi nhiều hơn.”
Chờ đến khi anh có thể dễ dàng khống chế thân thể này thì anh…Sẽ dám đụng vào cô.
Đèn dầu nhấp nháy, gương mặt nhỏ của cô ẩn hiện dưới ánh đèn, nhìn gương mặt phấn điêu vòng ngọc kia, đáy lòng Nhan Dương tràn đầy xúc động.
Anh là người đàn ông, nên đương nhiên anh rất muốn.
Nhưng mà, bây giờ anh còn khuyết… còn chưa đủ tư cách có được cô!
“Lâm Tiểu Nguyệt.” Đột nhiên Nhan Dương gọi tên cô.
“Hả?” Lâm Tiểu Nguyệt đáp.
Anh nói với giọng điệu rõ ràng: “Khi anh không ở đây, em đừng để hai tên ngốc kia lợi dụng.”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiểu Nguyệt dắt Nhan Dương ngốc đang phụng phịu bắt đầu nhiệm vụ hằng ngày trong nhà của cô.
Nhan Dương ngốc tốt bụng, ngây thơ, thành thật, ngoan ngoãn khác biệt rất lớn so với nhân cách thứ ba Nhan Dương chỉ ngại thiên hạ không loạn hôm qua.
Lâm Tiểu Nguyệt giặt quần áo trong sân, Nhan Dương ngốc cũng giúp cô, vô cùng ngoan ngoãn.
Trong nhà bếp, Dương Thành Ngọc gọi Lâm Tiểu Nguyệt đi rửa đống chén mà cả nhà còn chừa lại từ bữa cơm tối qua, Nhan Dương ngốc không nói câu nào.
Bởi vậy, Lâm Tiểu Nguyệt chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Mợ cả, tối hôm qua cháu chỉ ăn một con cá, chén đũa đã dùng cũng rửa sạch rồi. Đống chén đũa còn lại đâu liên quan gì tới cháu!" Lâm Tiểu Nguyệt từ chối Dương Thành Ngọc không nể mặt tí nào.
Rửa chén là chuyện không có khả năng.
Tối hôm qua ồn ào như thế, Vương Tú Anh cũng không tính rửa thì sao cô phải rửa chứ!
"Sao cơ?"
Trong bếp, Dương Thành Ngọc cầm giỏ vội vàng đi ra, "Bây giờ đến việc nhà mà mày cũng không chịu làm? Hay là bây giờ đến tao mà mày cũng muốn bắt nạt?"
"Mợ cả đừng nghĩ nhiều mà."
Lâm Tiểu Nguyệt vội vàng chà xát tay lên quần áo, trả lời mà không ngẩng đầu lên, "Theo ý cháu thì ai quản lý nhà bếp thì người đó tới rửa chén. Trước kia là mẹ chồng cháu quản lý nhà bếp, chén đũa đều do bà ấy rửa. Cháu rửa cùng bà ấy là lẽ hiển nhiên. Nhưng bây giờ không phải là mẹ chồng cháu, vậy tất nhiên là cháu cũng không cần làm."
"Mày bớt ngụy biện đi! Chưa từng có quy định nào thế này!"
Dương Thành Ngọc cất cao giọng hơn, dùng giọng điệu trưởng bối trách móc nặng nề hậu bối để nói, "Trong cái nhà này, chuyện tay chân trong nhà đều để con dâu nhỏ nhất làm! Trước khi là mẹ chồng mày, bây giờ tới lượt mày! Phụ nữ là phải làm việc nhà, mấy chuyện tay chân thế này mà còn không chịu làm, vậy thì mua mày về làm gì!"
Ở nhà họ Nhan, Dương Thành Ngọc vẫn luôn là người biết giả vờ.
Chỉ cần có chuyện ồn ào cãi cọ xảy ra, bà ta luôn nghĩ mánh khóe rồi giao cho Trần Thúy Vân. Bởi vì bà ta biết, địa vị của bà ta ở nhà họ Nhan không cao.
Nhưng mà, cho dù địa vị có thấp cỡ nào cũng cao hơn con nhỏ Lâm Tiểu Nguyệt được mua về này!
Lâm Tiểu Nguyệt rẻ tiền này cũng dám từ chối bà ta, đây là chuyện mà Dương Thành Ngọc không thể chấp nhận được. Bà ta phải dạy cho Lâm Tiểu Nguyệt một bài học mới được!
" Bác cả."
Lâm Tiểu Nguyệt vừa giặt quần áo vừa thong thả trả lời, "Ngày đầu tiên cháu về đây, mẹ chồng cháu đã nói rồi. Mua cháu về là để chăm sóc cho Tiểu Dương, trách nhiệm chủ yếu của cháu chăm sóc cho Tiểu Dương. Mẹ chồng còn nói, chỉ cần cháu chăm sóc tốt cho Tiểu Dương thì làm ít mấy chuyện trong nhà cũng được. Huống chi, cũng đâu ai quy định cháu phải làm chuyện rửa chén này mà?"
"Mày nói cái gì?"