Người ngồi xổm canh giữ là bà ta, bắt tại hiện trường chính là bà ta, cãi nhau là bà ta, người tranh thủ là bà ta, sao cuối cùng vợ của bác cả lại thành người quản lý nhà bếp?
Đang lót đường cho người khác đi à!
“Đúng vậy bà nội!”
Nhan Liên Hoa cũng không thể nào tin được, “Chuyện này là do mẹ cháu phát hiện ra!”
Trên bàn cơm, mấy người phụ nữ bắt đầu tranh chấp với nhau, mấy người đàn ông trong nhà thì chẳng có ai nói lời nào.
Bởi vì chuyện quản lý nhà bếp, đối với người đàn ông mà nói, thì chẳng liên quan một chút nào.
Tùy ý để bọn họ tranh nhau!
Cũng chẳng liên quan gì đến Lâm Tiểu Nguyệt.
Cho nên, đột nhiên xảy ra tình huống chó cắn chó này, Lâm Tiểu Nguyệt xem kịch vui càng ngày càng nghiện.
Cô cắn một miếng bánh bao, bận xem trò hay, bỗng nhiên cảm thấy cái bánh bao này sao ngon thế!
Bà cụ Nhan gắp một miếng cải trắng, chậm rì rì nuốt hai miếng, nói: “Lúc trước bảo vợ của thằng ba quản lý, là vì băn khoăn đến Tiểu Dương nhà thằng ba. Bây giờ giao cho vợ thằng cả, cũng là vì băn khoăn đến đứa cháu nhỏ nhà thằng cả. Vợ của thằng cả cũng phải chăm sóc con cái, cho nên làm như thế cho tiện.”
“Không phải, con trai nhà chị ta không ngốc!”
Trần Thúy Vân rất không phục, đập đôi đũa xuống dưới bàn, “Con trai nhà chị ta không phải đang đi học đấy sao, sao?”
Dương Thành Ngọc từ từ nói thêm vào, “Em dâu, trường học sắp nghỉ rồi. Hơn nữa, mấy đứa nhỏ nhà chị về sớm hơn chúng ta, sau này, nếu chị có thể về sớm một chút để nấu cơm, thì có lẽ sẽ có thêm chút thời gian đi đến trường đón thằng bé. Em nhường chị việc này đi!”
“Bây giờ chúng ta ai cũng rảnh rỗi cả, vụ thu hoạch đầu tiên đã kết thúc rồi!”
Trần Thúy Vân không chịu nhượng bộ, “Hóa ra, những lời em nói sáng nay, không liên quan chút gì đến em có đúng không?”
Trần Thúy Vân tức quá mức, dùng khuỷu tay đụng vào ông chồng nhà bà ta, “Đại Lâm, anh nói một câu.”
Nhan Đại Lâm vốn dĩ không muốn tham dự vào chuyện của mấy người phụ nữ, nhưng mà tính cách vợ ông ta lại ương bướng, cũng nói thêm hai ba câu, “Chuyện trong nhà bếp, sao lại lắm chuyện như thế chứ! Hai nhà luân phiên nhau! Đừng ai tranh ai!”
Bàn ăn, lại lâm vào bầu không khí yên lặng thêm lần nữa.
Trong chốc lát, bà cụ Nhan mới mở miệng kết luận, “Mấy người này chỉ biết tranh nhau thôi. Được rồi, chia ra đi! Mỗi người một tháng, cũng không thiên vị ai.”
Bà cụ Nhan vừa mới nói dứt lời, thì chuyện này mới kết thúc.
Tròng mắt Trần Thúy Vân quay tít một vòng, tính tháng ngày, nói, “Vậy tháng này cho chị trước, tháng sau đến phiên em.”
Ai cũng biết, tháng sau bắt đầu vào đông rồi, đại đội cũng chia lương thực, cũng là lúc trong nhà có nhiều lương thực nhất.
Bản tính của Trần Thúy Vân vẫn tinh ranh như thế!
Vốn dĩ Lâm Tiểu Nguyệt cho rằng việc nhỏ giống như quả cầu tuyết thế này lại biến thành chuyện lớn, không nghĩ rằng, kết thúc nhanh như thế.
Không làm ầm lên, thật là có hơi thất vọng!
Sau bữa cơm trưa, nghênh đón một buổi chiều u tĩnh thanh nhàn.
Lâm Tiểu Nguyệt cũng không ngủ trưa mà đi ru Nhan Dương 6 tuổi ngủ.
Cô ngồi bên mép giường, cúi đầu nhìn nhan sắc lúc ngủ của anh, ngũ quan khó có thể kiềm chế này, đôi môi không động tự mỉm cười, đẹp trai đến mức làm cho Lâm Tiểu Nguyệt khó dời được mắt.
Anh có được tính, là gương mặt vàng trong số các vai ác?
Ngồi bên mép giường, tâm Lâm Tiểu Nguyệt sinh ra sự chờ mong…
Cô hi vọng, đợi lát nữa khi Nhan Dương tỉnh lại thì nhân cách thứ ba của Nhan Dương sẽ xuất hiện!
Tình hình này ở trong nhà, cô vô cùng muốn tìm một người có tính cách mạnh mẽ để tâm sự.
Đến đây đi…..
Người chồng thứ ba!