Thập Niên 70: Sống Cùng Vai Ác Ba Nhân Cách

Chương 22: 22: Không Tranh Được




Trần Thúy Vân vỗ vỗ bả vai Nhan Liên Hoa, “Chỉ cần vợ của chú ba không còn làm nữa, thì chắc chắn vị trí này sẽ là của mẹ.”

Nhan Liên Hoa vui mừng khôn xiết, “Mẹ, mẹ quá tuyệt vời!”

Khi đôi mẹ con này đang vui mừng tính toán về vị trí đầu bếp trong nhà, thì bên kia, trong phòng ngủ chính của bà cụ, gia đình bác cả Dương Thành Ngọc và Nhan Hồng Anh đang bầu bạn bên người bà cụ.

Hai mẹ con bọn họ đã bắt đầu thổi gió bên tai bà cụ.

“Mẹ, chuyện của vợ chú ba, trong lòng mẹ có dự tính gì chưa?”

Dương THành Ngọc đỡ bà cụ ngồi xuống giường, nói với Nhan Hồng Anh, “Đi rót một ly nước sôi cho bà.”

Nhan Hồng Anh nhanh chóng tuân theo mệnh lệnh, nhanh chóng chạy đến rót một ly nước sôi để nguội.

Bà cụ uống ly nước sôi để nguội mà Nhan Hồng Anh vừa bưng đến, đôi mắt già nua nhìn về phía trước, không nhanh không chậm nói: “Vợ thằng ba làm ra chuyện này cũng do không hiểu chuyện, vốn dĩ suy xét đến việc Tiểu Dương nhà nó đầu óc không được lanh lợi, mới bảo nó nhóm lửa nấu cơm, thế thì bình thường nó có thể quay về sớm hơn mọi người ở trong đội sản xuất. Nhưng mà hành vi ăn trộm ăn cắp này của nó, đúng thật là làm người ta cảm thấy rét lạnh tâm can. Vợ của thằng hai để ý như thế, chắc chắn phải thay đổi.”

“Đúng thế, chuyện của vợ chú ba đúng thật là không hay gì.”

Dương Thanh Ngọc tiếp lời của bà cụ Nhan, “Mẹ, thật ra con thấy, vợ chú bác ba làm việc chẳng đạo nghĩa gì, nhưng vợ của chú hai vừa rồi đúng thật trông cũng rất hùng hổ dọa người. Em ấy lớn tiếng ồn ào như thế, giống như muốn kể chuyện xấu ở trong nhà ra ngoài vậy.”

“Đúng thế!”



Bà cụ Nhan cũng theo lời nói tiếp, “Tính cách này của vợ thằng hai, có khi mẹ cũng không thích thật. Nói trắng ra, cũng chỉ là chuyện gắp hai miếng ăn thôi, qua lời của nó, giống như đang ăn hết sạch sành sanh. Nếu không phải nó lấy chuyện Hoằng Văn ra để nói, thì mẹ vốn dĩ cũng không định so đo chuyện này.”

Nhan Hoằng Văn, con trai cả nhà bác hai, tìm được một công việc ở trên trấn cũng có gia đình, mỗi tháng sẽ gửi về chút tiền cho nhà họ Nhan.

Tính tính, là người đàn ông có tiền đồ nhất trong nhà họ Nhan.

Sở dĩ lời nói của Trần Thúy Vân rất có sức nặng trong cái nhà này, cũng là vì Nhan Hoằng Văn.

Con trai cả của nhà lão đại chẳng đáng tin cậy một chút nào, hằng năm không ra ngoài làm việc, cũng chẳng có mặt ở nhà, mỗi ngày cứ chạy ra ngoài, bảo muốn tự phát triển bản thân. Cho nên, lần về nhà cuối cùng, cũng đã hơn một tháng trước….

Bây giờ Dương Thành Ngọc đang nuôi chỉ có Nhan Hồng Anh 15 tuổi và một đứa em trai 8 tuổi còn đang đi học.

Nhà cô, nói đến cùng cũng không cống hiến được nhiều cho gia đình như nhà của bác hai.

Cho nên, cho dù Dương Thành Ngọc rất hiền huệ, nhưng mà lời nói ở trong nhà lại không có sức nặng bằng Trần Thúy Vân.

“Mẹ, mẹ cũng đừng tức vợ của chú hai, tính cách vợ chú hai đã thế rồi.”

Cũng may Dương Thành Ngọc tinh tế hơn so với Trần Thúy Vân, bà ta hiểu được cách lấy lòng bà cụ Nhan, “Hơn nữa, Hoằng Văn cống hiến rất lớn cho gia đình, đúng thật chúng ta cần phải nhường nhịn vợ của chú hai nhiều hơn chút.”

“Nhưng mà vì Hoằng Văn! Ai…..”