Thập Niên 70: Sống Cùng Vai Ác Ba Nhân Cách

Chương 17: 17: Mệt Chết




Công việc của đội sản xuất thu hoạch vụ thu đã kết thúc, từng nhà từng hộ cũng không ra ngoài làm việc.

Nhan gia, người nào cũng rảnh rỗi. Sáng sớm đi thành đoàn thể ra cửa, bảo là muốn đi lên trấn mua đồ.

Nhưng mà Lâm Tiểu Nguyệt không rảnh.

Một đống lớn việc thủ công đang đặt trước mặt cô!

Trong gia đình Nhan gia, người phụ nữ ở đại phòng nhị phòng cũng không cần phải làm việc nhà, tất cả những công việc thủ công đều do một mình Vương Tú Anh ôm đồm.

Bởi thế, sau khi Lâm Tiểu Nguyệt gả vào đây, Vương Tú Anh ở nhà làm mấy việc đó, cô cũng có phần.

Sáng sớm, quét dọn sân, giặt quần áo cho cả nhà, còn phải nấu cơm.

Cứ tiếp tục làm như thế, Lâm Tiểu Nguyệt cảm thấy chẳng khác so với đi làm công là mấy.

Mệt chết!

Gần đến giữa trưa, Vương Tú Anh xào rau ở trong bếp, Lâm Tiểu Nguyệt giúp chút việc bếp núc ở bên bệ bếp, Nhan Dương chơi được một lúc ở bên ngoài thì vác theo gương mặt đầy vết bẩn chạy vào trong bếp.



“Mẹ, vợ, Tiểu Dương đói bụng, có món gì ăn hay không?”

Nhan Dương chạy đến kệ bếp, định duỗi tay về phía nồi trứng gà vừa mới xào, Vương Tú Anh nhanh chóng ngăn anh lại, quay đầu gọi Lâm Tiểu Nguyệt: “Lâm Tiểu Nguyệt, dẫn Tiểu Dương đi rửa tay.”

Lâm Tiểu Nguyệt tay đang làm việc, ngẩng đầu, gọi Nhan Dương: “Tiểu Dương, đến đây.”

Nhan Dương bỗng dưng nghe lời ngoài ý muốn, ngoan ngoãn đi đến chỗ Lâm Tiểu Nguyệt, trên mặt toàn là nụ cười ngây ngô, “Tiểu Dương đến đây!”

Lâm Tiểu Nguyệt đứng dậy đi về phía lu nước, múc mấy gáo nước từ trong lu ra, Nhan Dương vén tay áo lên, ngoan ngoãn rửa tay.

Lâm Tiểu Nguyệt thấy anh mặt mày xám tro, xoay người đi tìm khăn lau mặt, lại múc nước thêm một lần nữa, vắt khô khăn lau mặt cho anh, tiến sát gần lại hỏi: “Sáng nay chơi trò gì vậy? Sao lại lăn lết dính đầy vết bẩn giống như con mèo thế này.”

Đại khái bởi vì món bánh nhân thịt mà nhân cách thứ ba của Nhan Dương mua về cho, bây giờ Lâm Tiểu Nguyệt nhìn anh cũng rất thoải mái.

Cho dù Nhan Dương này không phải là Nhan Dương kia.

Nhan Dương thấy người vợ trước mặt ôn nhu như nước, nụ cười trên môi càng ngày càng tươi, “Đến trường học chơi!”

“Lại đến trường học?”

Lâm Tiểu Nguyệt trực tiếp ném cái khăn lau mặt cho anh, xoay người có hơi buồn bực, “Ngày hôm qua có nói với anh rồi mà, đừng đi rủ mấy đứa nhỏ kia chơi nữa. Bọn họ không thật lòng muốn chơi với anh!”



Nhan Dương bắt được cái khăn rửa mặt, bĩu môi ủy khuất: “Nhưng mà vợ cũng không chơi với anh.”

Lâm Tiểu Nguyệt phản bác anh, “Anh cũng không giúp vợ làm việc.”

Nhan Dương ủy khuất vô cùng, “Mẹ bảo anh không cần phải làm việc….”

Quả nhiên, Vương Tú Anh lại nói xen vào, “Đàn ông con trai cần gì phải làm mấy việc này, toàn là việc của phụ nữ. Tiểu Dương, đến đây ăn vài miếng.”

Nhan Dương lập tức chạy sang chỗ Vương Tú Anh.

Lâm Tiểu Nguyệt đi lên chung, nói lại cho đúng: “Mẹ à, con cảm thấy chúng ta hẳn phải sắp xếp chút việc cho Tiểu Dương làm, dắt anh theo bên người. Anh cứ chạy đi tìm mấy đứa nhỏ trong trường chơi, mấy đứa nhỏ bắt nạt anh vì anh ngốc, còn coi anh như chó mà cưỡi lên.”

Vương Tú Anh cũng không biết việc này, bà chất vấn Nhan Dương, “Còn có việc này nữa à?”

Nhan Dương ngốc dùng đũa gắp một quả trứng gà, vừa ăn vừa nói không thèm để ý, “Không phải chó, đó là cưỡi ngựa. Con khỏe mạnh nhất, cho nên mọi người ai cũng cưỡi con!”

“Cái gì?”

Vương Tú Anh cất cao giọng, “Con cái nhà ai vậy! Học ở đâu! Mà có thể làm ra loại chuyện như thế này!”