Mẹ Nhan Liên Hoa là Trần Thúy Vân thấy cô ta chỉ ăn mỗi bánh bao, biểu cảm không quá đẹp, “Có cơm có đồ ăn thì không ăn, cứ gặm bánh bao mãi làm gì thế?”
“Bây giờ không muốn nói cho mẹ nghe.” Nhan Liên Hoa gặm bánh bao, đôi mắt nhìn thẳng tắp vào Lâm Tiểu Nguyệt.
Lâm Tiểu Nguyệt phát hiện ánh mắt của Nhan Liên Hoa, nóng rực như thế….
Sao?
Cảm thấy cô quá đẹp?
“Đừng làm bậy, ăn cơm!”
Trần Thúy Vân gắp một đũa trứng gà xào, định đặt vào trong chén Nhan Liên Hoa, thì lại bị Nhan Liên Hoa đẩy ra, “Không cần, con không muốn ăn! Đừng động vào con, con chỉ muốn ăn bánh bao!”
Trần Thúy Vân cả giận: “Con thích ăn gì thì ăn!”
Sau đó, bà nhét miếng trứng gà xào vào trong miệng của mình.
Nhan Liên Hoa vẫn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm vào Lâm Tiểu Nguyệt như cũ, chút nữa cô ta định nói chuyện này cho mẹ cô ta, sau đó kêu mẹ bắt tại trận vào buổi tối!
Như thế mới có trò hay để xem!
Lâm Tiểu Nguyệt phát hiện Nhan Liên Hoa còn đang nhìn chằm chằm vào cô….
Chắc là, cô thật sự quá xinh đẹp đúng không!
Ai, không thể phô trương được.
Buổi chiều, Lâm Tiểu Nguyệt đi làm việc với Nhan gia, đến đội sản xuất bắt tay vào thu hoạch vụ thu cuối cùng.
Lao động cần cù vất vả suốt một buổi trưa, Lâm Tiểu Nguyệt cảm nhận được nhân dân lao động vất vả vô cùng.
May sao, hôm nay là ngày thu hoạch vụ thu cuối cùng, rốt cuộc bây giờ đã là tháng 11.
Kết thúc vụ thu hoạch, công việc của đội sản xuất năm nay cũng đã hoàn thành xong.
Qua một khoảng thời gian, trong thôn sẽ sắp xếp phân chia lương thực, chia thịt, chia tiền, chia phiếu, căn cứ dựa theo điểm của công nhân.
Lâm Tiểu Nguyệt bắt được cái đuôi, kiếm lời được điểm nửa ngày công, cho nên cô cũng có phần.
Cơm chiều lại đến phiên Vương Tú Anh bận việc.
Chiều nay khi Nhan Liên Hoa đi làm việc, kể hành động độc ác của Vương Tú Anh ra cho mẹ cô ta là Trần Thúy Vân nghe.
Trần Thúy Vân cũng tức đến mức hùng hùng hổ hổ, chuẩn bị tối nay bắt bím tóc của Vương Tú Anh! Dù sao cũng phải kêu tam phòng ăn tết thiếu chút đồ cũng không được!
Nhưng mà, cơm chiều thì người trong nhà ai cũng có mặt, nên Vương Tú Anh không lén cho Nhan Dương và Lâm Tiểu Nguyệt ăn.
Trần Thúy Vân mất đi cơ hội thở phì phì nhìn chằm chằm vào Vương Tú Anh một đêm, hơn nữa còn thề ở trong lòng, cần phải bắt được bím tóc Vương Tú Anh!
Lâm Tiểu Nguyệt không biết tâm lý tính kế của mấy người này.
Đêm nay, Lâm Tiểu Nguyệt chỉ được ăn hai cái bánh bao đang tính toán thương lượng với Nhan Dương, sau này không cần cô đút cơm cho ăn có được không?
Tự mình gắp rau dưa để ăn, làm một đứa trẻ ngoan.
Rửa chén xong quay về phòng, Lâm Tiểu Nguyệt vừa vào cửa thì lập tức nhìn thấy Nhan Dương đang thay quần, dọa cô sợ đến mức kêu thành tiếng: “Ai da!”
Xoay người đóng cửa, che mặt đưa lưng về phía anh, “Anh, anh, sao lại thay quần áo như thế! Cửa cũng không đóng chặt lại!”
“Không thì sao chứ?”
Phía sau, truyền đến âm thanh lười biếng của Nhan Dương.
Lâm Tiểu Nguyệt nghe xong cảm thấy không được đúng cho lắm, “Anh, thay xong chưa?”
“Không phải là người phụ nữ của tôi sao? Không dám nhìn?”
Ngữ khí của Nhan Dương tùy tiện lang thang, cộng thêm vài phần nghiền ngẫm, mày kiếm khẽ nhếch lên, khuôn mặt với khí chất tuấn dật phi phàm.
Anh đã thay quần áo xong, đang ngồi ở trên giường, dùng đôi mắt đen nhìn thẳng về phía Lâm Tiểu Nguyệt, vẻ mặt đầy thích thú.
Lâm Tiểu Nguyệt nghe phía sau mất đi động tĩnh, xoay người, đôi mắt hơi nheo nheo lại….
Không ngốc, không hậm hực, còn kiêu ngạo!
Đây là…. Nhân cách thứ 3 đã ra rồi!
Đây mới chính là, nhân cách chân chính của lão đại vai ác!