Nam thanh niên trí thức kia vẻ mặt cũng nam kham, hắn ta cũng đã quên mất việc mình say sóng, nhanh chóng nói : “Thanh niên trí thức Cố, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý!”
Bành Hiểu Nguyệt trong lòng cười, trên mặt lại giả làm người chính nghĩa nói: “Bản thân anh cũng rất khó chịu, hơn nữa anh cũng không phải cố ý, thanh niên trí thức Cố xinh đẹp như vậy, khẳng định là một người hào phóng, cô ấy chắc chắn sẽ không so đo!”
Không chờ Cố Linh nói chuyện, Lý Hải Hà đã quát: “Cô đừng có gây thêm phiền! Chúng ta đến hải đảo khẳng định vật tư sẽ rất thiếu thốn, nếu hành lý bị rơi xuống là của cô, cô còn có thể nói như vậy không? Thanh niên trí thức Cố, bên trong hành lý kia của cô là gì? Khi chúng ta đến đảo, cơ sở sinh hoạt khẳng định vẫn có thể được đảm bảo, cô đừng sợ. Chờ sau khi lên đảo, mỗi người chúng tôi sẽ phân chia một chút vật tư cho cô.”
Cố Linh tuy rằng trong lòng đang cảm thấy bực bội vì hành lý của mình bị làm rơi xuống biển, nhưng có câu nói, xe đến trước núi ắt có đường, huống hồ đồ ăn bên trong hành lý kia của cô cũng không phải là kế lâu dài. Một hành lý đồ ăn lớn như vậy, cũng nhiều lắm chỉ đủ ăn mười ngày, nửa tháng mà thôi, mấu chốt cuối cùng cô vẫn phải dựa vào vật tư trên đảo.
Trên thuyền sau đó rất nhanh không còn ai nói chuyện nữa. Thuyền nhỏ vẫn từ từ đi về phía trước như cũ. Nam thanh niên trí thức kia trước sau vẫn luôn cảm thấy áy náy. Nếu Cố Linh mắng hắn ta một trận, trong lòng hắn ta còn cảm thấy thoải mái một chút, nhưng mấu chốt là, Cố Linh không hề trách cứ hắn một câu nào, làm cho hắn áy náy vô cùng.
Bành Hiểu Nguyệt trước sau cười như không cười mà nhìn Cố Linh, bộ dáng chính là xem náo nhiệt, còn sắc mặt của những người còn lại đều khác nhau.
Mà Cố Á đang đắm chìm trong giấc mơ lại hưng phấn dị thường. Cô ta cảm giác được, cốt truyện chính là dựa theo những gì cô ta thiết kế ra.
Chờ Cố Linh lên được trên đảo, nơi ở của thanh niên trí thức không chỉ bị sụp đổ, mà thời tiết khắc nghiệt, bão táp sẽ tới rất nhanh. Mẫu thuẫn giữa Bành Hiểu Nguyệt cùng Cố Linh sẽ càng ngày càng trầm trọng. Trong một lần hai người tranh chấp, thậm chí Bành Hiểu Nguyệt còn ẩu đả với Cố Linh. Sau đó Cố Linh rất nhanh sẽ sinh bệnh, rồi chết trên hải đảo…
Tuy rằng hiện tại thực tế so với những gì cô ta viết ra có chút bất đồng, ví dụ như sự xuất hiện của Trần Đại Trụ, hay việc Cố Trường Kiện thất nghiệp, nhưng đối với cô ta, những chi tiết này chỉ là những thứ râu ria, người đọc chỉ đọc những chi tiết này qua một vài từ ngữ ngắn gọn, bọn họ sẽ không nhìn thấy rõ chân tướng sau lưng.
Cố Á click mở ra bình luận hiện trên màn hình tv kia, cô ta có thể đọc được từng dòng bình luận của người đọc.
“Cố Linh quá ghê tởm, ngày thường ở nhà tác oai tác quái, ức hiếp Cố Á, còn lợi dụng bản thân xinh đẹp liền đi câu dẫn Dư Minh Hâm. Dư Minh Hâm cuối cùng chắc cũng có thể nhìn ra gương mặt thật của cô ta đi! Tôi chờ mong Cố Linh gặp nạn trên đảo. Cô ta chết thảm đi, đói chết cái loại bạch liên hoa đó.”
“Vẫn là nữ chủ Á Á cùng Dư Minh Hâm xứng đôi nhất, chính là tổng tài bá đạo cùng nữ chính kiều mềm, tình yêu thật đẹp.”
“Tác giả nên để cho Cố Linh chết trong mấy chương đầu a! Còn có, tôi rất tò mò, cô ta sẽ chết trên hải đảo như thế nào a?”