Thập Niên 70 Sau Khi Trọng Sinh Hoa Khôi Cầu Sinh Nơi Biển Đảo

Chương 30




Cố Trường Kiện cùng Tôn Tú Lan sáng nay cũng giậy sớm, chỉ là trời còn đang ờ mờ sáng thì thư ký Mã cùng Trần Tuyết Phượng đã tới cửa, việc này làm cho Cố Trường Kiện rất bất ngờ.

Sau khi đã vào trong nhà, thư ký Mã dứt khoát đi thẳng vào vấn đề hôm nay ông đến đây : “Tôi biết mọi người đều rất bận rộn, cần phải đi làm, cho nên đến sớm một chút. Dương San đã ra đi nhiều năm rồi, lúc trước tiền an ủi của cô ấy là do tôi suy nghĩ đến Cố Linh nên mới xin được lãnh đạo cấp trên phát xuống một lần cho gia đình. Hiện tại tôi cùng lãnh đạo đơn vị muốn hỏi thăm một chút xem số tiền an ủi đó có được dùng trên người Cố Linh hay không? Sinh hoạt của Cố Linh có gì khó khăn hay không?”

Trần Tuyết Phượng ngồi bên cạnh cũng cười nói: “Hẳn là không đến mức có khó khăn gì đúng không? Rốt cuộc tiền an ủi của Dương San chính là 900 đồng. Mặt khác, trước đây Dương San cũng có không ít trang sức, tôi còn nhớ rõ, cô ấy có vòng ngọc cùng vòng vàng, giá trị cũng không ít ạ.”

Cố Linh nghe hai người nói như vậy, lập tức tỏ ra kinh ngạc nhìn Cố Trường Kiện: “Ba? Tiền an ủi của mẹ con là 900 đồng sao? Không phải là ba nói với con không có bao nhiêu, toàn bộ đã bị tiêu hết rồi sao? Còn có, vòng ngọc, vòng vàng? Có phải là vòng mà mẹ kế con đang mang hay không?”

Cố Linh chỉ tay vào Tôn Tú Lan, Trần Tuyết Phương liền nhìn qua xem, liếc mắt một cái, bà đã nhận ra được vòng ngọc trên cổ tay của Tôn Tú Lệ là của Dương San. Sắc mặt Trần Tuyết Phượng liền trở lên khó coi : “Chính là cái vòng này. Tốt nha! Cố Trường Kiện! Vậy mà ông có thể đem đồ vật của Dương San để lại đưa cho cô vợ thứ hai của ông sao? Mấy thứ đồ vật này không phải nên để lại cho Cố Linh sao? Còn có, tiền an ủi của Dương San đâu? Ông nói một lời xem nào? Đừng để cho lãnh đạo của Dương San cảm thấy rét lạnh!”

Thư ký Mã cũng hoàn toàn không nghĩ tới Cố Trường Kiện lại là người như vậy, ông trầm giọng nói: “Tiểu Cố a, tôi thật không nghĩ tới anh lại là dạng người này. Lúc trước anh vào được xưởng làm thuốc, nhiều ít cũng là nhờ vào duyên cớ của cha Dương San. Nếu anh thật sự bạc đại con gái của Dương San vậy thì tôi cần phải suy xét thật kỹ có nên đến nói chuyện với lãnh đạo bên xưởng làm thuốc của anh hay không?”

Cố Trường Kiện gần đây đang muốn tranh thủ thăng chức, hiện tại chính là thời điểm mấu chốt. Vì vậy thanh danh của ông ta không thể bị phá hỏng. Ông ta không thể ngờ được, hôm nay thư ký Mã cùng Trần Tuyết Phượng lại tới đây. Lúc này, huyệt thái dương của Cố Trường Kiện đang nhảy thình thịch, chỉ có thể miễn cưỡng mà cười : “Trước đây Linh Linh còn nhỏ, tôi làm sao có thể đem số tiền lớn như vậy giao cho con bé được? Vạn nhất con bé không biết quý trọng tiền bạc mà tiêu phí thì phải làm sao bây giờ? Co nên, tôi với Tú Lan vẫn đang bảo quản, chỉ là trang sức này… Tú Lan, em sao không hỏi qua anh một câu đã đeo lên rồi?”

Tôn Tú Lan tực giận đến cực điểm, bà ta đã được gả tới Cố gia rồi, vậy thì đồ vật của Cố gia sẽ đều là của bà ta, bà ta đeo một chút trang sức thì có làm sao?

Nhưng với tình cảnh trước mắt, Tôn Tú Lan chỉ có thể nhanh chóng tháo xuống vòng tay cùng vòng cổ giao lại cho Cố Linh : “Tôi cũng là sợ Cố Linh đánh mất, nên mang vào người cho an toàn một chút. Linh Linh, mẹ tuy rằng không phải mẹ đẻ của con, nhưng mấy năm nay mẹ đối xử với con như thế nào hàng xóm láng giếng ai cũng biết. Mẹ tin tưởng con không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện. Con nói với thư ký Mã cùng dì Trần xem mẹ đã đối xử với con như thế nào?”