Từ trong nhà lão lãnh đạo đi ra, Trần Tuyết Phượng tức giận không thôi: “Linh Linh, ba con cũng thật quá đáng! Tiền an ủi của mẹ con, mặc kệ thế nào cũng phải là của con, ông ta tại sao lại có thể cùng Tôn Tú Lan lừa con?”
Cố Linh dừng lại, tay nắm chặt vào tay vịn cầu thang, hít sâu một hơi, nhìn về phía Trần Tuyết Phượng: “Dì Trần, dì quen biết nhiều người, có thể hỏi thăm giúp con một chút được không? Tôn Tú Lan trước khi gả cho ba con làm gì, bà ta đã tiếp xúc với những người đàn ông nào, từng có những đoạn tình cảm nào?”
Sau khi Cố Linh nói, Trần Tuyết Phượng lập tức hiểu rõ. Bà trịnh trọng đống ý : “Linh Linh, con không cần vội, hôm nay cứ về nhà nghỉ ngơi cho tốt. Dì trở về sẽ cùng chú con nghĩ cách hỏi thăm cho con. Cố Trường Kiện cùng Tôn Tú Lan lại dám khi dễ con như vậy? Dì nhất định phải đòi lại công bằng cho con!”
Sau khi chi tay Trần Tuyết Phương, Cố Linh đi ở bên ngoài một lúc, cố gắng làm cho mình bình tĩnh, lát sau mới quay trở về. Cô chính là muốn lặng yên không một tiếng động, thu thập đủ chứng cứ, lúc đó mới động thủ.
Tôn Tú Lan thấy Cố Linh trở về, bày ra bộ dáng ôn nhu săn sóc, hỏi : “Linh Linh, con đã mua xe đạp sao? Còn có quần áo mới thì sao?”
Nếu Cố Linh không mua, vậy thì tiền vẫn nên quay trở về trong tay bà ta mới tốt!
Cố Linh ngoài cười nhưng trong không cười, cô nói: “Không vội, dù sao cũng là tiền tôi tự mình kiếm, tôi cứ chậm rãi tiêu thôi, dù sao tôi cũng không tiêu tiền của người khác, mẹ nói đúng không?”
Tươi cười trên mặt Tôn Tú Lan trở lên cứng đờ. Bà ta nhận ra được, hiện tại Cố Linh không dễ chọc, trong lòng bà ta cân nhắc, nếu Cố Linh thay đổi tính tình, vậy thì bà ta buổi tối sẽ thổi gió bên gối Cố Trường Kiện đi, để cho Cố Trường Kiện dạy dỗ lại Cố Linh!
Cố Linh cầm váy mới của mình trở về phòng. Phòng này là phòng chung của cô cùng Cố Á. ở giữa phòng chỉ treo lên một cái rèm che, mỗi bên rèm là một cái giường nhỏ.
Lúc nà Cố Á nằm ở trên giường, nhìn thấy Cố Linh mang về một cái túi của cửa hàng bán quần áo, cô ta lập tức bò dậy, nhanh như cắt, lấy tay cướp lấy cái túi trên tay Cố Linh. Cố Á vui mừng, móc chiếc váy mới ra khỏi túi : “Ai da, mày mua váy mới a? Để tao mặc trước mấy ngày, sau đó tao sẽ trả lại cho mày!”