Tôn Tú Lan nói xong, thấy con gái không rất cao hứng, lại thấp giọng nói: “Con yên tâm, sống ở hải đảo sẽ không quá khổ, chờ Cố Linh gả tới dư gia rồi, mẹ khẳng định sẽ nghĩ cách lấy tiền từ chỗ cô ta, sau đó sẽ gửi qua cho con đi!”
Cố Á cười lạnh một tiếng, gửi qua đi? Lúc trước ở hải đảo có thể thư từ qua lại với đất liền một tháng một lần, nhưng cô ta mới đến hải đảo đến tháng thứ hai thì người phụ trách thông tin nói thuyền bị hỏng rồi, từ đó, hải đảo cùng đất liền hoàn toàn bị cắt đứt.
Dù sao, cô ta cũng không thể giải thích rõ ràng với mẹ cô ta, cái hòn đảo này, có đánh chết, cô ta cũng không đi!
Cố gia không phải cần phải có một người đi làm thanh niên trí thức sao? Chờ sự tình của cô ta cùng Dư Minh Hâm bị phát giác, để cho Cố Linh đến hải đảo là tốt rồi!
*
Bên kia Cố Linh đi theo Dư Minh Hâm ra khỏi Cố ga còn chưa dược mấy bước, Dư Minh Hâm liền dùng một loại ánh mắt đầy ái mộ nhìn cô. Cố Linh biết, chốc nữa thôi, Dư Minh Hâm sẽ lấy ra một chiếc vòng cổ đưa cho cô, nói là tín vật đính ước của hai người. Sau đó hắn còn đưa ra một bức thư tình, rồi còn đọc cho cô nghe.
Thậm chí kết thúc buổi hẹn hò, hắn còn cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Nói thật, đời trước sở dĩ Cố Linh quyết định kết hôn cùng Dư Minh Hâm, cũng thật sự vì có chút động tâm với anh ta, đặc biệt lúc hắn ta giống như một nam sinh ngây thơ, mang theo thấp thỏm lắp bắp đọc thư tình cho cô. Quả thật hình ảnh đó của hắn ta đã làm cho Cố Linh thích.
Lúc đầu sau khi kết hôn, Dư Minh Hâm cũng thật sự yêu Cố Linh, cho nên, Cố Linh mới có thể, máu chảy đầu rơi hết mình trợ giúp cho Dư Minh Hâm làm ăn buôn bán. Cô đã ăn qua rất nhiều đau khổ, học tập đủ các loại ngành nghề.
Nhưng tình yêu của người nam nhân này quá ngắn ngủi, cũng quá không đáng tiền.
Cho nên, trước khi Dư Minh Hâm mở miệng nói chuyện, Cố Linh đã nhàn nhạt nhìn về phái hắn ta, cất tiếng : “Dư Minh Hâm, tôi cảm thấy tôi cùng anh không thích hợp, sau này chúng ta không cần phải tiếp tục đi lại với nhau nữa.”