Những ngày đầu năm 1975, Cố Linh là nhân viên ở xưởng thực phẩm, lúc này là lúc tan tầm của xưởng cô làm. Sau khi tan tầm, Cố Linh nhanh chóng đạp xe chạy về nhà mình. Cô cưỡi lên một chiếc xe đạp khá tồi tàn, chỉ cần Cố Linh đạp một cái chiếc xe đã vang lên loảng xoảng. Cố Linh một bên đạp xe, một bên suy nghĩ, bản thân cần về nhà nhanh hơn một chút. Nếu cô không về nhanh, thì mẹ kế của cô là Tôn Tú Lan mặc dù đã làm xong cả một bàn đồ ăn, nhưng nhất định sẽ không cho những người khác động vào một đũa. Mẹ kế của cô một hai phải đợi cô tan tầm về nhà thì mới để cho cả nhà ăn cơm.
Khi mẹ kế đến nhà Cố Linh, bà ấy còn mang theo con gái riêng tên là Cố Á đến cùng. Hôm nay nếu cô không về sớm, Cố Á khẳng định sẽ hùng hổ nhăn mặt khó chịu, đến khi hai người đi ngủ trong phòng chung, Cố Á sẽ lại bắt bẻ các loại tật xấu của cô.
Cố Linh không phải chưa từng nghĩ tới việc xé rách mặt với Cố Á, nhưng mỗi lần cô nghĩ đến việc đó lại nghĩ đến khuôn mặt ôn nhu khiêm tốn của mẹ kế Tôn Tú Lan. Chỉ vì bà ấy mà cô liền nhịn xuống hết lần này đến lần khác, cô không muốn làm cho Tôn Tú Lan khó xử.
Hàng xóm xung quanh, không ai không biết, Tôn Tú Lan là một bà mẹ kế tốt nhất trên đời, ngay cả ăn cơm cũng nhất thiết phải chờ được Cố Linh về đến nhà mới ăn.
Tuy rằng Cố Linh cũng không hy vọng người một nhà phải đói bụng vì cô. Tôn Tú Lan có thể phần lại một chút đồ ăn cho cô là được, nhưng bà ấy một hai phải làm như vậy. Bà ấy từ trước đến nay đều luôn kiên trì với việc mọi việc của gia đình luôn lấy Cố Linh cô ra làm chủ. Quả thật bà ấy làm như vậy làm cho cô không nói được bất cứ cái gì.
Vì vậy mà Cố Linh chỉ có thể nhẫn nại, chỗ nào cũng phải nhường nhịn, nếu cô không nhân nại, không nhường nhịn vậy thì sẽ thành bắt nạt Tôn Tú Lan, bà mẹ kế tốt nhất thế giới.
Ngày qua ngày trôi qua như vậy, dần dần làm cho Cố Linh không còn cảm thấy cuộc sống trong nhà thoải mái nữa. Tôn Tú Lan quá mức ôn nhu cùng chiều chuộng Cố Linh, dẫn tới Cố Á trở nên nơi nơi đối địch với Cố Linh. Cố Linh lại chỉ có thể vì Tôn Tú Lan mà không so đo với Cố Á…