[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Chương 23




Trần Thúy Nguyệt cũng nói: “Đúng vậy, đều đã qua nhiều năm như vậy rồi, nói lại còn có ý nghĩa gì cơ chứ, đều là người một nhà cả, so đo làm gì, vẫn là nói chuyện của bây giờ đi, con mang đứa trẻ về rồi thì cũng không thể bỏ rơi nó được, nhưng bây giờ có thể làm gì? Ai có thể giúp con thay đổi hộ khẩu?”



Ở bên này hai người ta một câu ngươi một câu, Cố Toàn Phúc bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Hai người bớt nói mấy câu đi, Thuấn Hoa quay về, đây là chuyện tốt, mang cả bọn trẻ trở về, đây là giúp nhà ta có thêm một suất đinh, nếu đã trở về rồi, vậy thì chúng ta nhất định sẽ giúp đỡ. Thuấn Hoa vừa mới về hai người đã bắt đầu trách nó, đây là không muốn nó trở về hay sao hả?”



Cố Toàn Phúc nói như vậy Trần Thúy Nguyệt không nói thêm gì nữa, Trần Lộ cũng cảm thấy hơi mất mặt.



Cô ta cảm thấy dượng không cho mình mặt mũi, lập tức mím môi, vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên: “Cháu cũng vì muốn tốt cho chị thôi, dượng đã nói như vậy thì thôi cháu cũng không nói nữa. Cháu về trước đây.”



Nói xong, cô ta cúi đầu, mông còn lắc một cái, vén rèm cửa lên đi về.





Cô ta cũng sống ở một trong những căn nhà ở cùng khu phức hợp này, chỉ cách khoảng mười phút đi bộ.



Chờ Trần Lộ đi ra ngoài, Trần Thúy Nguyệt liền trừng mắt nhìn Cố Toàn Phúc: “Ông vừa mới nói cái gì vậy, nó là người nhà bên mẹ của tôi, sao ông lại có thể nói như vậy cơ chứ? Ông nghĩ xem ông nói vậy thì Trần Lộ sẽ nghĩ như thế nào, nó trở về nói với em trai tôi, thì em trai tôi sẽ nghĩ như thế nào?”



Cố Toàn Phúc: “Em trai bà nghĩ như thế nào tôi không quan tâm, em trai của bà không keo kiệt, cả ngày chỉ biết lang thang, sống lớn đến bằng đấy tuổi rồi mà lúc nào cũng chỉ biết ăn với ngủ, không ngờ là con gái của tôi trở về còn phải nghĩ xem cậu ta cảm thấy như thế nào, cậu ta là tổ tiên hay sao?”



Những lời này có thể coi như là đã thành công chọc giận Trần Thúy Nguyệt, Cố Toàn Phúc đúng là nói thật, nhưng những lời nói thật này lại như tát vào mặt Trần Thúy Nguyệt, làm mặt bà đau.




Trần Thúy Nguyệt người này thật ra cũng là đau lòng cho con gái, bình thường chăm chỉ cần cù tiết kiệm, nhưng mà nếu có thể thì tốt nhất là đừng động vào người nhà bên mẹ của bà, trong lòng bà lúc nào cũng chỉ có người nhà bên ngoại.



Ngay lập tức nổi điên lên, chỉ vào mặt Cố Toàn Phúc mắng: “Tôi không phải là vì một câu kia, ngược lại ông giẫm lên mặt mũi của tôi, nói dông nói dài mãi không xong! Diệu Đường nhà tôi trêu chọc gì ông? Không phải là do trong lòng ông không coi trọng nhà mẹ tôi, không coi trọng tôi sao, ông nên sớm nói ra, như vậy thì chúng ta dứt khoát đừng sống với nhau nữa!”



Khi nói những lời này bà đã suýt chút nữa thì khóc lên, lúc này những người hàng xóm cách vách cũng đã chạy sang xem, vừa đi vào vừa khuyên can.




Thật ra thì ở phu phức hợp chính là như vậy, chỉ cần nhà ai có một chút động tĩnh thôi thì tất cả mọi người đều có thể nghe rõ ràng, vừa rồi nhà họ Cố cãi nhau, trong lòng mọi người ai cũng đều biết hết rồi.




Trần Thúy Nguyệt cũng không dám làm to chuyện lên thật, bà thấy hàng xóm láng giềng tới thì dĩ nhiên cũng mượn dốc xuống lừa, nói qua loa chuyện của Cố Toàn Phúc một chút, chuyện này coi như là được cho qua.



Hai, ba người hàng xóm thì ở lại khuyên Trần Thúy Nguyệt, còn Cố Thuấn Hoa thì quay về phòng.



Căn nhà chỉ vỏn vẹn mấy chục mét vuông, sau khi mấy anh em Cố Thuấn Hoa lớn một chút thì không còn tiện ở chung một phòng nữa nên đã chắn giữa phòng lại, sau đó xây một căn phòng nhỏ rộng chừng ba mét vuông ở bức tường sau nhà, xây thêm một cái cửa nhỏ để đi qua đi lại, vậy là trong nhà có ba gian phòng.



Mặc dù đã xa nhà tám năm rồi nhưng Cố Thuấn Hoa vẫn rất quen cửa quen nẻo, cô ôm hai đứa bé vào trong phòng, để cho bọn chúng thoải mái nghỉ ngơi trước rồi tìm trong ngăn kéo ra được hai quả trứng gà cùng một ít bột mì, mang ra ngoài nhà chuẩn bị.