Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 949




Thấy bọn họ cũng muốn dọn đi, ông già họ Thôi quát to với bà già của mình: “Cãi nhau thành ra như thế này, bà hài lòng chưa?”

Lúc trước khi Thôi Mẫn Chi cướp tiền của cháu gái, ông già họ Thôi có quát cản con gái lại, nhưng bà già này cứ thiên vị giúp cho bà ta, cả hai mẹ con đều không cảm thấy mình sai, còn cho rằng cháu trai cháu gái phải giao nộp chi phí sinh hoạt, bla bla nói một đống lớn, la hét làm lỗ tai ông ta ù hết cả hết.

Sáng sớm hôm sau, Thôi Văn Đống đạp xe ba bánh quay về đón hai người bọn họ và hành lý đi, căn nhà mới mà anh ta thuê là nhà hai phòng ngủ một phòng khách, cách căn nhà nhỏ anh ta thuê không xa, cũng tiện để chăm sóc cho trong nhà.

Khi anh ta quay về đón người, hai ông bà già họ Thôi đều không có ở nhà, bọn họ đã dẫn theo hai đứa cháu ngoại đến đồn công an xử lý chuyện của Thôi Mẫn Chi rồi.

Tuy rằng Thôi Mẫn Chi đã trả tiền lại cho Thôi Phán Nhi rồi, nhưng bà ta vẫn cứ bị giáo dục, bị trừng phạt đi quét dọn nhà vệ sinh công cộng mười ngày, bắt đầu chấp hành từ ngày hôm nay, lúc này đã cầm chổi đi dọn dẹp nhà vệ sinh công cộng hôi thối.

Khi hai ông bà già nhà họ Thôi quay về thì hai mẹ con Tiền Mộng Bình đã dọn đi rồi, trong nhà lạnh tanh, nồi bếp trong phòng bếp cũng lạnh ngắt.

“Ông ngoại, con trai ông lên báo kìa.”

Con trai Thôi Mẫn Chi đi ra ngoài cầm một tờ báo vào, xem xong nội dung đăng tải trên báo xong, vẻ mặt bực bội đầy khó chịu, cầm theo tờ báo lập tức quay về ngay, thậm chí không thèm gọi Thôi Trí Viễn là cậu.

Ông già họ Thôi vốn dĩ đang suy sút dựa vào trên ghế, hiện tại cầm lấy tờ báo, thấy trên báo đăng tải ảnh chụp của Thôi Trí Viễn, lập tức cúi đầu nhìn kỹ.

Ông ta xem báo xong, bà già họ Thôi cầm lấy đọc, bà ta dồn toàn bộ lực chú ý vào số tiền mà ông ấy quyên góp, nghiến răng nghiến lợi lặp lại: “Một trăm hai mươi lăm vạn đô la, hai trăm vạn đồng, một trăm hai mươi lăm vạn đô la, hai trăm vạn đồng…”

Ông ấy chịu chi rộng rãi hào phóng như thế, quyên tặng cho quốc gia nhiều tiền như vậy trong một lần, điều này cũng đủ để chứng minh ông ấy đi ra ngoài lăn lộn rất tốt, nhưng lại không cho bọn họ lấy một xu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -  https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-949.html .]

“Ha, ha, người yêu nước, bỏ ra nhiều tiền như thế, đổi lấy danh hiệu người yêu nước.”

“Anh trai em trai của nó, cháu trai của nó, em rể của nó còn đang ở trong tù, nó lại đi kiếm danh tiếng tốt cho mình, ha, người yêu nước, ha ha…”

“Thôi Trí Viễn, mày cố ý chống đối với chúng tao, mày đang muốn trả thù chúng tao à.”

“Sao tao lại đẻ ra một thằng con trai như mày chứ hả?”

“…”

Bà già họ Thôi lúc thì cười lạnh, lúc lại tức giận hận thù, có lẽ là nghĩ đến chuyện đống tiền này không liên quan gì đến bà ta, hiện tại lại đều bị ông ấy hào phóng quyên góp hết cho quốc gia, lại còn lấy danh nghĩa của Cung Linh Lung, chẳng có chút liên quan gì đến nhà họ Thôi. Bà ta giận đến mức toàn thân phát run, cuối cùng còn tự tức giận đến hôn mê.”

Bà ta ngất đi, ông già họ Thôi chỉ đành đè xuống phức tạp trong lòng xuống, vội vội vàng vàng đưa bà ta đến trạm y tế ở gần đó.

Thôi Trí Viễn không biết gì về chuyện diễn ra ở nhà họ Thôi, hôm nay còn dẫn theo con trai đi du lịch ở cách địa điểm nổi tiếng ở kinh đô, còn dẫn con trai đi đến nơi mà ông ấy sinh ra lớn lên và đi học dạo một vòng.

Thứ bảy, Thôi Trí Viễn dẫn theo con trai đi tham gia buổi họp mặt với các bạn học, ông ấy tổ chức một bữa tiệc ở tiệm cơm, có mười mấy bạn học thân thiết dẫn theo người nhà đến dự tiệc.

Hai mươi năm không gặp, mọi người đều đã đến tuổi trung niên, đã rút đi vẻ ngây ngô và phóng khoáng của tuổi trẻ, ai nấy đều trải qua mài giũa của năm tháng, trở nên càng thêm thâm trầm và chững chạc.

Bạn học của Thôi Trí Viễn trên cơ bản đều là làm về ngành nghiên cứu khoa học kỹ thuật, cũng đều làm việc trong ngành máy móc, bọn họ có đề tài chung, cũng hiếm khi có được cơ hội giao lưu, hôm đó bọn họ tụ họp với nhau đến tối, ở tiệm cơm ăn cơm chiều xong mới giải tán.