Một tiếng đồng hồ sau, Thôi Trí Viễn quyên góp một trăm hai mươi lăm vạn đô la Mỹ, dựa theo tỷ giá đổi tiền tệ hiện tại thì chính là hai trăm vạn.
Một nửa sẽ dùng cho nghiên cứu các máy móc công nghiệp, một nửa dùng cho nghiên cứu y dược.
Lần này ông ấy cũng dùng danh nghĩa của Cung Linh Lung để quyên tặng, ký hợp đồng ngay tại chỗ, hứa hẹn số tiền này sẽ được chuyển đến trong nước trong vòng một tháng, còn các hồ sơ tài liệu sau đó đều sẽ do Cung Linh Lung thay mặt xử lý.
Giải quyết xong chuyện này, bọn họ lại trò chuyện về chính sách và hướng phát triển của nước M hiện tại, Thôi Trí Viễn biết cái gì đều nói ra hết, không giấu diếm nửa lời, mọi chuyện ông ấy nắm bắt được đều kể lại cho bọn họ nghe.
Mười một giờ trưa bọn họ mới ra khỏi văn phòng, mấy ông cụ đều cười vui vẻ đi ra tiễn.
Thôi Trí Viễn vốn dĩ muốn đi ăn trưa cùng con gái và con rể, nhưng mà bởi vì chuyện của hai mẹ con Lương Vịnh Văn, ông ấy chỉ đành hẹn bọn họ vào dịp khác.
Cung Linh Lung lái xe đưa ông ấy đến cửa khách sạn, cũng không đi lên lầu, chờ ông ấy xuống xe, chỉ nói đơn giản vài câu rồi lập tức rời đi.
Lúc Thôi Trí Viễn quay về phòng thì mấy người Thôi Tư Vi đều đã về, đầu Lương Vịnh Văn quấn băng gạc, bên trong tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, hai mẹ con bọn họ đã sửa soạn hành lý xong hết rồi.
“Cha, lãnh đạo khách sạn đuổi chúng ta đi rồi.”
Thôi Tư Vi vừa nhìn thấy ông ấy lập tức nói đến việc này, thật ra lãnh đạo khách sạn chỉ đuổi hai mẹ con Lương Vịnh Văn rời đi, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía cậu ấy cũng không được tốt cho lắm, cậu bé luôn luôn rất thông minh, đương nhiên cũng hiểu được ý của đối phương.
Thôi Trí Viễn hơi nhíu mày nói: “Tư Vi, con đi sửa soạn đồ đạc đi, cha đi gọi điện thoại, sẽ quay về ngay.”
“Cha, chúng ta dọn đi đâu?”
Thôi Tư Vi hỏi ông ấy, bọn họ không quen biết quá nhiều người ở nơi này, cũng chỉ hơi thân với cô út một chút mà thôi: “Chúng ta đến nhà cô út ở sao?”
“Cô út của con đang đi làm, hiện tại không thể liên lạc được với cô ấy.” Thôi Trí Viễn suy nghĩ một chút nói: “Con đi dọn dẹp hành lý trước đi, cha đi gọi điện thoại, chờ cha về lại tính tiếp.”
“Dạ được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-944.html
.]
Thôi Trí Viễn còn phải ở lại bên này thêm một tuần nữa, dọn đến khách sạn khác cũng phải đi tìm người làm bảo lãnh, hôm nay là ngày làm việc, tìm mấy người bạn học cũ đi giúp đỡ cũng không tiện cho lắm, chỉ đành gọi điện thoại cho người nhà họ Cung.
Người nghe điện thoại vẫn cứ là Cung Vãn Đường, mấy người Cung Linh Lung còn chưa về đến nhà, nghe điện thoại biết được chuyện ông ấy muốn nhờ vả rồi, nói ngay: “Các anh cứ ở lại khách sạn chờ thêm chút nữa đi, chờ Linh Lung về nhà rồi, tôi lại bảo con bé chạy đến đó.
“Vãn Đường, phiền các em quá rồi.”
Lúc nãy Thôi Trí Viễn nói cho bà biết chuyện Lương Tư Dao suýt chút nữa làm con gái bị thương, cũng thay mặt bọn họ xin lỗi, hiện tại bà vẫn cứ đồng ý giúp đỡ ông ấy, ông ấy thật ra rất biết ơn, cũng rất băn khoăn.
“Tôi sẽ không ngăn cản anh nhận lại Linh Lung và tiếp xúc với con bé, cũng không yêu cầu anh phải làm tròn trách nhiệm của một người cha, càng không yêu cầu anh phải bù đắp gì cho con bé. Từ khi còn nhỏ con bé đã chưa từng cảm nhận được tình thương của cha, khi đó tôi bị mất trí nhớ, tính cách khá yếu đuối, có đôi khi còn cần con bé dựng lông lên như nhím để bảo vệ tôi. Khi còn nhỏ con bé đã chịu quá nhiều khổ rồi, tôi cũng không muốn nhìn thấy bất cứ kẻ nào ăn h.i.ế.p con bé, càng không cho phép người ngoài khinh thường và làm tổn thương con bé.”
Giọng nói của Cung Vãn Đường khá mềm mại, nhưng trong giọng nói rõ ràng khá cứng rắn.
Thôi Trí Viễn nghĩ đến chuyện hôm nay Lương Vịnh Văn mắng bà, lúc đó con gái cũng là người lập tức xông đến tát bà ta, cô cũng là đang bảo vệ mẹ, không cho phép bất cứ kẻ nào ăn h.i.ế.p hay sỉ nhục mẹ.
“Vãn Đường, những lời em nói tôi đều nhớ kỹ, tôi cũng cam đoan với em, tôi sẽ không làm cho bất cứ kẻ nào tổn thương Linh Lung, tôi sẽ dùng hết mọi khả năng để bù đắp và bảo vệ cho con bé.”
Cung Vãn Đường biết trong lòng ông ấy còn có chút áy náy, ít nhất thì hiện tại vẫn rất áy náy và tự trách với con gái, hôm nay Lương Tư Dao suýt chút nữa hại cô bị thương, việc này không thể chỉ trục xuất cô ta là xong việc, hỏi ông ấy: “Anh định xử lý Lương Tư Dao như thế nào?”
“Nhà họ Lương vốn dĩ chính là dân xã hội đen, lúc trước đắc tội đến rất nhiều người, đã bị chơi sụp đổ từ lâu rồi.”
“Mấy năm nay tôi nể mặt Tư Vì, bảo đảm cuộc sống cho bọn họ, lần này quay về tôi sẽ trực tiếp xử lý cho bọn họ.”
“Không có tôi bảo vệ, kẻ thù của nhà họ Lương sẽ tự ra tay, bình thường Lương Tư Dao đi ra ngoài cũng đắc tội với không ít người, bọn họ cũng sẽ nghe được chuyện này rồi ra tay thôi, tôi sẽ tạo cơ hội cho bọn họ.”
Nghe kế hoạch của ông ấy, Cung Vãn Đường im lặng vài giây, cuối cùng lại nói một câu: “Thôi Trí Viễn, anh thay đổi rất nhiều.”
Trước kia ông ấy sẽ không làm như thế, ông ấy sẽ cảm thấy Lương Tư Dao chỉ là một đứa con nít, gây ra họa thì mang về nhà từ từ giáo dục, sẽ tốt bụng mà khuyên nhủ dạy bảo, nhưng hiện tại thái độ làm việc của ông ấy đã thay đổi, trở nên quả quyết lại lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Thấy bà cũng đánh giá như thế, Thôi Trí Viễn cười chua xót: “Thay đổi quá muộn rồi.”