“Công ty quản lý khác với trong nước, nơi này chủ yếu tập trung vào đạo lý đối nhân xử thế, bên chú lại chỉ chú trọng vào năng lực tài năng. Chú có thể sắp xếp cho con đi vào công ty, nhưng con không hiểu kỹ thuật, không tạo ra được thành tích gì, ba bốn năm sau cũng không có cơ hội thăng chức.”
Những gì ông ấy nói đều là sự thật, Thôi Văn Đống cũng hiểu được: “Chú hai, hiện tại con chẳng có kỹ năng gì, đi vào công ty của chú cũng chỉ cản tay cản chân chứ chẳng làm được gì, còn sẽ bị người khác khinh thường nói xấu sau lưng, con cũng sẽ không mang thêm phiền phức đến cho chú.”
Anh ta không giống những người khác của nhà họ Thôi, chuyện này làm Thôi Trí Viễn rất vui mừng: “Có lẽ sắp sửa có chính sách cải cách kinh tế rồi, trong khoảng thời gian này con cứ ở lại kinh đô trước đi, mọi chuyện cứ chờ chính sách buông lỏng rồi lại tính tiếp. Nhanh nhất thì đầu năm sau chú sẽ quay về lần nữa, đến lúc đó lại căn cứ vào chính sách mà sắp xếp cho hai đứa, trong khoảng thời gian này con cũng cứ tập trung suy nghĩ quy hoạch, xem xem tương lai lựa chọn tập trung học tập kỹ thuật hay là đi theo con đường làm ăn buôn bán.”
“Dạ vâng, con sẽ suy nghĩ cẩn thận, cảm ơn chú hai.”
Thôi Văn Đống biết hiện tại còn không nên có hành động lớn gì, dù sao hiện tại chú hai đang mang quốc tịch nước ngoài, chỉ cần xử lý sơ suất một tí, chỉ e là lại rước họa vào người.
Buổi trưa, Cung Linh Lung lái xe về nhà ăn cơm.
Lục Tĩnh Xuyên dẫn theo ba đứa nhỏ về nhà sớm hơn cô một chút, bốn cha con vừa về đã lập tức đi tắm, hiện tại đang mặc quần xà lỏn mát mẻ ngồi trong phòng khách ăn dưa hấu, bạn nhỏ Hàn Xích Xích thì nằm trên giường nhỏ bên cạnh ngủ ngon lành.
Cung Thành Tuấn và Hoắc Tâm Quỳnh đi ra ngoài làm việc rồi, Cung Vãn Đường ở trong nhà nấu bữa trưa, nấu hai món chay hai món mặn, còn có một chén đồ chua giòn giòn ngon miệng.
“Mẹ, chừng nào thì cậu cả sẽ về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-936.html
.]
“Chắc là phải chờ thêm hai ba ngày nữa.”
Hai người Cung Thành Tuấn đi đến khu vực chịu động đất ở thành phố Đường, lần này ông ấy đi ra ngoài xây dựng trường tiểu học hi vọng mang tên cháu gái, mấy ngày trước đã đi tìm lãnh đạo phê duyệt công văn rồi.
Ông ấy về nước làm từ thiện, giúp đỡ xây dựng lại khu vực chịu thiên tai, các lãnh đạo đương nhiên là ủng hộ hai tay hai chân, vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát phê duyệt hồ sơ cho ông ấy, còn đích thân gọi điện thoại đến địa phương, bảo cơ quan chính phủ phối hợp toàn lực.
Nhắc đến anh cả, Cung Vãn Đường cười nói: “Mấy ngày nay mẹ và anh cả đã cẩn thận trò chuyện vài lần, tối hôm qua A Tế lại thức trắng đêm trò chuyện với anh ấy, cuối cùng anh cả cũng đồng ý buông khúc mắc, suy xét đến chuyện hôn nhân.”
“Có lẽ tối hôm qua anh ấy thức trắng nguyên đêm, sáng sớm thức dậy mắt thâm đen xì, trong mắt còn có tơ máu. Tâm Quỳnh phải nhỏ thuốc nhỏ mắt rồi lăn trứng gà cho anh ấy, anh ấy cũng không từ chối, cũng không chê cô ấy nói chuyện dong dài nữa, khi đi ra ngoài còn chủ động cầm túi xách hành lý giúp cô ấy, khi lên xe còn nói vài lời quan tâm, thắt dây an toàn cho cô ấy.”
Cung Linh Lung nghe thế mỉm cười nói: “Vậy hôm nay dì Hoắc chắc là vui quên trời đất luôn rồi, dựa theo sự nhiệt tình của dì ấy, cậu cả chắc không chịu nổi đâu.”
Cung Vãn Đường tức giận cười liếc xéo cô, thong thả ung dung gắp đồ ăn nói: “Tính cách của anh cả khá chậm nhiệt, lại mang theo khúc mắc lớn, Tâm Quỳnh thì hoạt bát lại nhiệt tình, tình thâm nghĩa trọng đối với ông ấy, thật ra hai người bọn họ rất xứng đôi. Tâm Quỳnh thích nói thích đùa, nhưng thật ra cũng biết chừng mực, cũng chỉ có những lúc ở riêng với cậu của con mới dám nói mấy lời phóng khoáng kia.”
Cung Linh Lung đã nói chuyện với Hoắc Tâm Quỳnh từ lâu rồi, bà ấy yêu cậu cả ngay từ cái nhìn đầu tiên, gặp nhau lần đầu ở năm bà ấy tốt nghiệp, vẫn luôn theo đuổi đến tận bây giờ, đã kiên trì suốt mười mấy năm.
Hoắc Tâm Quỳnh khá thân thiết với người nhà họ Cung, đã sớm biết trên người Cung Thành Tuấn đang gánh vách mối huyết hải thâm thù, nếu chưa báo được thù cho mẹ thì ông ấy sẽ không suy xét đến chuyện hôn nhân, cho nên bà ấy cũng chưa bao giờ nhắc đến, mãi đến khi báo thù xong rồi, bà ấy mới tranh thủ cơ hội bắt đầu tấn công theo đuổi ông ấy.