Thôi Tư Vi bị bà ta quát to như thế, mặt mày xanh mét, giọng điệu cũng trở nên hằn học hơn rất nhiều: “Nếu mẹ không sinh ra con thì mẹ và Lương Tư Dao đã bị đuổi ra khỏi nhà, đi ra đầu đường ăn xin từ lâu rồi.”
“Nhờ con, mẹ với chị ta mới có chỗ ở, có cơm ăn, có tiền để tiêu xài phung phí, ông ngoại bà ngoại mới có chỗ hút máu, không bị đuổi ra ngoài bị người ta đánh c.h.ế.t ở đầu đường rồi.”
“Nếu không có đứa con trai là con, mẹ có thể ăn mặc được quần áo hàng hiệu sao? Mẹ mua nổi, trang sức đồng hồ hàng hiệu sao? Mẹ có thể sống sung sướng thế này sao?”
“Nếu không có con, cha sẽ nhịn để mẹ và chị ta liên tục kiếm chuyện trong nhà sao? Người ngoài sẽ nể tình cha và con mà nể mặt mẹ và chị ta à?”
“Lúc Lương Tư Dao đi ra ngoài kiếm chuyện, mẹ sẽ có một đống tiền để đi bồi thường sao?”
“Con vô dụng?”
“Con có tác dụng hơn chị ta rất nhiều.”
Cậu bé không lớn nhưng ăn nói lại vô cùng sắc bén, vừa mở miệng đã chặn họng bà ta lại, làm Lương Vịnh Văn giận đến mức hai mắt tối sầm.
Nhưng Thôi Tư Vi vẫn còn chưa dừng lại: “Con gái và vợ trước của cha chẳng liên quan gì đến mẹ cả, bọn họ chẳng ăn hạt gạo nào của hai người, không uống một giọt nước nào của hai người, càng không dùng tiền của hai người.”
“Đây là chuyện riêng của cha, cha đi gặp vợ trước và con gái của cha chẳng vi phạm pháp luật gì cả, càng không trái với đạo đức, con cũng không biết mẹ ở đây là hét cái gì nữa.”
“Người ta là vợ trước, là con gái chứ không phải kẻ thù.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-925.html
.]
“Lương Tư Dao không phải con gái ruột của cha, cha đã nuôi chị ta lớn đến thế này rồi, chị ta điêu ngoa tùy hứng chỉ biết gây chuyện, cha cũng chưa từng đuổi chị ta ra khỏi nhà, cha đã tận tâm tận nghĩa lắm rồi, cha đều là đang nể mặt con đó.”
“Lúc trước cha không biết cha còn có một người con gái, hiện tại biết được vợ trước của cha còn sống, cha lại chưa từng nuôi con gái ruột dù chỉ một ngày, cha đi về gặp bọn họ không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Hiện tại cha cũng không giấu diếm gì mẹ, đều nói cho mẹ hết rồi, cũng không biết mẹ đứng đây là hét thì có ích lợi gì nữa?”
“Mỗi ngày ngoại trừ la lối thì cũng ồn ào, không đi kiếm chuyện thì cũng gây sự, cha không phiền, con cũng sắp bị phiền c.h.ế.t rồi, con cũng không biết tại sao mình lại xui xẻo đến mức đụng phải một người mẹ và chị như hai người nữa?”
“Hôm nay cái dì cãi nhau với hai người mắng đúng lắm, hai người chính là khối u ác tính của chủ nghĩa tư bản, rõ ràng là chẳng có cái gì lại cứ thích ra vẻ, lúc đó con rất muốn vỗ tay khen ngợi dì ấy đó.”
“Mẹ với chị chả kiếm được đồng nào, mỗi ngày chỉ biết ăn xài phung phí đốt tiền, xài tiền của cha mà còn oán trách cha cho tiền quá ít, còn âm thầm nói cha keo kiệt, không biết hai người lấy đâu ra mặt mũi để nói loại chuyện này nữa?”
“Cha không nợ mẹ và chị, con cũng không nợ, trên đời này chẳng có ai nợ hai người cả.”
“…”
Thôi Tư Vi thật sự rất bực bội, mở miệng bla bla điên cuồng nói một lèo, tuy rằng cậu bé rất giận nhưng lại ăn nói có trật tự rõ ràng, mỗi một chữ đều như châu như ngọc, cho dù người đứng trước mặt là mẹ ruột và chị ruột của cậu bé thì cậu bé cũng chẳng nể tình chút nào.
Nếu như nhìn kỹ thì biểu cảm hiện tại cậu bé cực kỳ giống Cung Linh Lung khi còn nhỏ, còn có chung khuôn gen nhanh mồm dẻo miệng.
Con trai trưởng thành sớm lại hiểu chuyện, trong lòng Thôi Trí Viễn thật sự rất vui mừng, cũng cảm thấy rất may mắn, may mà cậu bé không di truyền phải gen ích kỷ của nhà họ Thôi, cũng không di truyền đến ghen ngu xuẩn và tàn nhẫn của nhà họ Lương.
Bọn họ cãi nhau rất to, bên ngoài đã có rất nhiều người tụ lại, đến cả nhân viên phục vụ của khách sạn cũng đều chạy đến.