Rời khỏi nhà máy sản xuất, bọn họ lại đi đến nhà máy đóng gói tham quan.
Thấy công nhân làm việc nơi này đều đang đóng gói sản phẩm, mọi chuyện đều đâu vào đấy, túi giấy bọn họ đang đóng gói vô cùng xinh đẹp và bắt mắt, Thôi Trí Viễn tiện tay cầm một cái lên xem, anh mắt nhìn về phía mấy câu thơ từ kia, cong khóe môi lên nói: “Rất có ý thơ, rất phù hợp với dịp lễ quốc khánh và Tết Trung Thu.”
Người nào nhìn thấy bao bì đóng gói này đều khen ngợi, những cửa hàng kẹo khác đều bán lẻ kẹo, sau đó dùng giấy gói lại, có một số nơi sẽ dùng chai nhựa, trên cơ bản không có ai dùng loại bao bì xa hoa như trong nhà máy của cô, cho nên vừa đưa ra thị trường là lập tức hấp dẫn được rất nhiều người.
Cung Linh Lung đến kho hàng lấy hai hộp, đưa cho ông ấy nói: “Ông mang về cho Tư Vi và Hiểu Lỗi, Hiểu Nguyệt đi.”
“Được rồi.”
Thôi Trí Viễn cười nhận lấy, đi theo cô vào trong văn phòng.
Sau khi vào văn phòng rồi, thấy trên bàn cô có không ít hồ sơ, nói; “Linh Lung, con làm việc đi, không cần để ý đến cha, cha ở bên cạnh đọc báo.”
“Được rồi.”
Cung Linh Lung cầm ly trà lên, mở ngăn tủ lấy lá trà ngon ra, lại lấy nước sôi đến pha trà cho ông ấy, còn hái hai chùm nho cho ông ấy ăn.
Khi xử lý công việc, cô vô cùng nghiêm túc, cũng rất tập trung, khi cô tập trung tinh thần thường sẽ theo thói quen mím môi lại, phương diện này thì lại giống Thôi Trí Viễn y như đúc.
Thôi Trí Viễn cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì quấy rầy cô, thỉnh thoảng cúi đầu đọc báo, nhưng đại đa số thời gian đều nhìn về phía cô, lúc cô uống hết nước trà rồi, ông ấy sẽ nhẹ tay nhẹ chân châm thêm trà cho cô.
Hiệu suất làm việc của Cung Linh Lung khá cao, gần mười giờ rưỡi đã xử lý xong hết toàn bộ công việc, dặn dò những việc còn lại cho Tôn Đĩnh xong, đi đến chỗ ông ấy nói: “Tôi đã xử lý xong hết việc trong ngày hôm nay rồi, bây giờ tôi đưa ông về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-911.html
.]
“Linh Lung, cha không có việc gì để làm cả, nếu con không có công việc gì thì chúng ta nói chuyện khác đi.” Thôi Trí Viễn muốn hỏi thăm chuyện hai mẹ con bọn họ và chuyện nhà họ Cung.
“Được thôi.” Cung Linh Lung lại rót cho ông ấy một chút trà, ngồi xuống bàn làm việc: “Ông muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi thẳng đi.”
Thấy cô đồng ý nói, Thôi Trí Viễn cũng không quanh co lòng vòng hỏi thẳng: “Linh Lung, con kể cho cha nghe về cuộc sống của hai mẹ con con mấy năm nay đi.”
“Lúc trước nhà họ Cung cháy to không phải là chuyện ngoài ý muốn, có người mơ ước tài sản của nhà họ Cung, cho người hại nhà họ Cung, bà ngoại vì bảo vệ cậu hai mà bị đâm, bị thương nặng rồi mất.”
“Vụ hỏa hoạn năm đó không phải do người ngoài làm mà là ông ngoại không muốn khuất phục, đưa mẹ đi trước sau đó phóng hỏa đốt sạch, lại dẫn theo những người khác đi theo con đường ngầm khác bỏ trốn.”
“Mẹ không đi chung với bọn họ, lúc đó mẹ cho rằng mọi người trong nhà đều đã c.h.ế.t trong biển lửa, vô cùng tuyệt vọng muốn tự sát, lúc đó mới phát hiện ra mình đã mang thai.”
“Sau đó vì con nên mẹ quyết định sống tiếp, đi đến phương nam nhờ người quen bạn bè giúp đỡ, nhưng trên đường đi gặp phải lũ lụt, bởi vì hỗn loạn nên bị thương, vết thương nằm ở phần đầu dẫn đến mất trí nhớ.”
“Kết quả có một tên chó khốn nạn còn thua cả súc sinh tranh thủ lúc mẹ mất trí nhớ để nói dối ông ta mới là chồng mẹ, bắt mẹ về một thôn nhỏ ở vùng hẻo lánh, đó là nơi tôi sinh ra, hai mẹ con tôi ở nơi đó làm trâu làm ngựa gần hai mươi năm.”
“Rầm!”
Thôi Trí Viễn đ.ấ.m mạnh lên bàn làm việc, hai chén trà đều bị chấn động từ mặt bàn làm ngã, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân giận đến mức run lẩy bẩy.
Ông ấy đã từng đoán đến đủ loại trường hợp, nhưng lại không ngờ rằng mấy năm nay hai mẹ con bọn họ sẽ gặp phải tình cảnh thê thảm như thế.
Ông ấy còn tưởng rằng bọn họ ở Hồng Kông…