“Thôi Trí Viễn!”
Xe vừa mới đậu lại ở ven đường, Thôi Trí Viễn còn chưa kịp mở cửa ngồi vào trong xe, thấy Lương Vịnh Văn chạy đến, mặt mày lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
“Anh hẹn hò với ai?”
Lương Vịnh Văn thấy rõ người lái xe là một cô gái, mặc áo sơ mi màu xanh da trời, dáng người thon thả yểu điệu, chỉ nhìn góc nghiêng thôi cũng đã nhận ra đây là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
“Tôi đã nói rồi, chuyện của tôi không cần cô xía vào.”
Thôi Trí Viễn mở cửa xe ra, ngồi xuống ghế phụ, khi đối mặt với Cung Linh Lung thì vẻ mặt lại trở nên hiền hòa: “Linh Lung, không cần để ý đến người này, đi thôi.”
Sáng nay Cung Linh Lung không cột tóc, mái tóc dài xinh đẹp xõa tùy ý, che khuất nửa bên mặt, cô tùy ý nhìn thoáng qua hai mẹ con Lương Vịnh Văn, hai mẹ con bọn họ còn chưa kịp chạy đến thì cô đã đạp chân ga rời đi rồi.
Lúc nãy Lương Tư Dao cũng không nhìn thấy rõ mặt của cô, thấy mẹ mình tức giận đến mức toàn thân phát run, lập tức dậm mắm thêm muối: “Mẹ, bây giờ mẹ thấy rõ chưa, ông ta vừa mới đến đây đã tằng tịu với con hồ ly tinh kia, nói cái gì mà đi xử lý chuyện nhà họ Thôi, còn không cho chúng ta đi theo, con thấy ông ta không muốn mẹ phá hư chuyện tốt của ông ta thì có.”
“Hiện tại ông ta còn dám đi dang díu với người ta trước mặt mẹ, chờ đến khi chúng ta về nước M rồi, ông ta sẽ lập tức đuổi chúng ta ra khỏi nhà, sau đó dẫn theo con hồ ly tinh này và người nhà họ Thôi vào nhà ở.”
Lương Vịnh Văn vốn dĩ muốn đi theo dõi, nhưng đối phương có xe, hiện tại đã chạy đi mất tăm rồi, bà ta chỉ có hai cái chân, không thể nào đuổi kịp, chỉ đành xụ mặt quay về khách sạn.
Bà ta nổi giận đùng đùng chạy về phòng của Thôi Tư Vi, thấy cậu bé đang nằm trên giường đọc sách, tức giận quát to với cậu: “Thôi Tư Vi, sao mẹ lại đẻ ra một đứa ngu ngốc như con chứ?”
Thôi Tư Vi: “… Mẹ, mẹ lại nổi điên gì thế nữa?”
“Cha con đi ra ngoài tằng tịu với hồ ly tinh, con đừng có nói với mẹ là con không biết gì hết”
Lương Vịnh Văn giận đến mức gương mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ trở nên vặn vẹo, cầm sách quăng về phía cậu bé: “Mẹ mới là mẹ của con, con không giúp mẹ thì thôi, vậy mà còn đi yểm trợ cho cha con và con hồ ly tinh kia, sao mẹ lại đẻ ra một đứa còn không bằng heo chó như con chứ?”
Thấy bà ta mắng khó nghe như thế, sắc mặt Thôi Tư Vi cực kỳ khó coi: “Mẹ, mẹ đừng có đứng ở đây nói khùng nói điên nữa, người đó chẳng phải là hồ ly tinh gì cả, đó là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-907.html
.]
Lời nói đã đến bên miệng, Thôi Tư Vi lại dừng lại kịp lúc.
“Nó là cái gì của cha con hả?” Lương Vịnh Văn hỏi tiếp.
“Chị ấy là người thân của cha, tối hôm qua bọn con ăn cơm với nhau, bọn họ đã hẹn hôm nay sẽ đến nhà máy của chị ấy tham quan.” Thôi Tư Vi không thể nói rõ thân phận của Cung Linh Lung, chỉ có thể nói dối một chút.
“Thôi Tư Vi, em đi mà lừa quỷ đi, nếu là người thân thì lúc nãy em cứ nói thẳng ra là được rồi, rõ ràng em đang nói dối.” Lương Tư Dao không tin lời cậu bé nói.
Thôi Tư Vi nhặt sách lên, đang muốn cãi lại gì đó, bên cạnh đã có người phục vụ đến gõ cửa: “Đồng chí Lương, chồng cô có ở trong phòng không? Dưới lầu có hai ông bà cụ tự nhận là cha mẹ anh ấy đến tìm.”
“Chồng tôi không có ở đây.”
Lương Vịnh Văn đang nổi giận, giọng điệu vô cùng hằn học.
Người phục vụ nhìn thoáng qua bà ta, cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi.
“Mẹ, sao mẹ lại quát người ngoài chứ.”
Thôi Tư Vi cầm sách đặt lên đầu tủ, vội vàng chạy ra ngoài, khách sáo lễ phép nói với người phục vụ: “Chị Lý, xin lỗi, mẹ em nóng tính, em thay mặt mẹ xin lỗi chị, cha em mới vừa đi, em đi gặp bọn họ.”
“Được rồi.”
Người phục vụ biết cả gia đình bọn họ là từ nước ngoài về, hai mẹ con kia đều có tính cách rất xấu, hai cha con thì lại rất thân thiện và lễ phép.
Cô ấy còn muốn nói gì nữa, thấy hai ông già già họ Thôi kia đi lên lầu, nói với cậu bé: “Thôi Tư Vi, bọn họ đến rồi kia.”
“Tư Vi, con ở đây thật à.”
Bà già họ Thôi vừa nhìn thấy cậu bé lập tức cười hiền hòa: “Ngày hôm qua con và cha đi vội vàng quá, ông bà nội quên hỏi địa chỉ của con, lúc nãy đi tìm vài cái khách sạn mới tìm được đến nơi này.”