Thôi Tư Vi đã tắm rửa xong, lúc này đang nằm dài trên giường, cậu bé đã đoán được cha là muốn đi gặp hai mẹ con nhà họ Cung, mẹ cậu bé không thích hợp tham dự vào trường hợp này, nói một câu: “Mẹ, mẹ cũng không có chuyện gì để nói với mấy người bạn kia của cha mà, có con đi cùng cha là được rồi, mẹ cứ ở trong phòng với Lương Tư Dao đi, đỡ để chị ta lại gây sự kiếm chuyện cho con và cha nữa.”
Lương Vịnh Văn nghĩ địa vị của bà ta trong lòng Thôi Trí Viễn còn không bằng con trai, vô cùng khó chịu, xụ mặt quay về phòng.
Đi vào phòng rồi, bà ta lại xoay người quay lại, đi đến bên cạnh con trai nói nhỏ: “Tư Vi, bình thường cha con rất hào phóng, mấy bà con họ hàng nhà cha con chắc đều là quỷ hút máu, nếu cha con muốn cho tiền giúp đỡ bọn họ thì con nhớ cản lại, cho một ít tiền cho có lệ là được rồi.”
Thôi Tư Vi: “… Mẹ, tiền là do cha kiếm, cha muốn cho ai thì cho người đó, muốn cho bao nhiêu thì cho, mẹ để ý nhiều chuyện như thế làm gì chứ.”
Thôi Tư Vi!”
Lương Vịnh Văn khó chịu trước thái độ của cậu bé, xụ mặt răn dạy: “Mẹ là mẹ của con, thái độ của con thế này là có ý gì hả?”
“Thái độ của con có vấn đề gì sao? Con nói không sai mà, mỗi một đồng một cắc trong nhà đều là do cha kiếm, công ty cũng là của cha, cha có quyền tự phân phối xử lý tiền của mình, chúng ta đều không có tư cách xía vào.”
“Thôi Tư Vi, sao con lại ngu xuẩn như thế hả, sau này tiền của cha con đều là của con và Tư Dao, nếu hiện tại ông ấy hào phóng…”
Lương Vịnh Văn còn chưa nói xong, Thôi Tư Vi đã ngắt ngang lời bà ta: “Mẹ, mẹ nói thế là không đúng không rồi, tiền của cha chẳng có liên quan gì đến chị cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-880.html
.]
Lương Vịnh Văn nghẹn họng, đúng vậy, Tư Dao cũng không phải con gái của Thôi Trí Viễn, khí thế của bà ta có chút yếu đi lầm bầm: “Chị con gọi ông ấy là cha mười năm rồi.”
“Mẹ, mẹ nói mấy cái này cũng không có tác dụng gì, lúc trước đã ghi rõ trong hợp đồng rồi, con đã xem hợp đồng kia rồi, cha chỉ phụ trách nuôi chị ta đến năm mười tám tuổi, toàn bộ sản nghiệp trên danh nghĩa của cha đều không có liên quan gì đến chị ta.”
Nói đến đây, Thôi Tư Vi hơi tạm dừng, lại nói thêm một câu: “Cũng không liên quan gì đến mẹ.”
“Thôi Tư Vi!”
Lời nhắc nhở của cậu chọc trúng chỗ đau của Lương Vịnh Văn, bà ta lập tức bùng nổ ngay tại chỗ.
“Mẹ quát con làm cái gì chứ, con nói thật mà.”
Thôi Tư Vi bị bà ta hoảng sợ, bò từ trên giường dậy, nhíu mày nói: “Mẹ, mẹ cũng đừng trách con không nhắc nhở mẹ, tốt nhất là mẹ đừng có suy nghĩ lung tung bậy bạ gì, cũng đừng nghe theo lời xúi giục của ông ngoại bà ngoại mà tính kế cái gì. Nếu như mẹ nghe lời bọn họ, đến lúc đó lại chọc cha tức giận, cha chắc chắn sẽ đuổi bọn họ ra khỏi nhà. Có lẽ trong mẹ còn biết rõ những chuyện trong quá khứ hơn cả con, cha không đuổi bọn họ đi là vì nể mặt con, mẹ cũng đừng quá đáng.”
Hiện tại hai ông bà già nhà họ Lương thay phiên đến nhà hai đứa con gái ở, còn dẫn theo cháu trai cháu gái, ăn uống tiêu tiểu gì đều dựa vào hai đứa con rể. Thôi Trí Viễn vốn dĩ rất ghét bọn họ, nhưng mà nể tình Thôi Tư Vi nên không đuổi bọn họ đi, nhưng mà người con rể còn lại đã chán ghét bọn họ đến cùng cực rồi.
Hai chị em nhà Lương Vịnh Văn đều là loại người vô dụng, tuy rằng chị bà ta có đi làm, nhưng số tiền kiếm được còn chưa đủ cho mình chi tiêu, bà ta thì lại là ở chỉ ở nhà làm nội trợ, toàn dựa vào Thôi Trí Viễn đưa tiền để sinh sống, tình huống hiện tại của nhà họ Lương, bà ta không dám trêu chọc đắc tội Thôi Trí Viễn.
Bị con trai “dạy dỗ” một trận, Lương Vịnh Văn đè lửa giận trong lòng xuống, mặt lúc xanh lúc đen quay về.