Thôi Tư Vi nhanh chóng gọi điện thoại xong rồi quay về, vừa mới về đã nói ngay: “Cha, Lương Tư Dao lại gây sự gặp rắc rối nữa rồi, chị ta cãi nhau với người bán hàng vỉa hè, còn mắng người ta, bị hai người phụ nữ kia tát cho vài cái, mấy cái răng giả vừa mới gắn lên lại bị rụng nữa rồi.”
Thôi Trí Viễn bực bội hỏi lại: “Mẹ con không đi chung với nó sao?”
“Mẹ cũng bị đánh, nói là mặt bị cào trầy, người đánh bọn họ lại không bồi thường một đồng tiền thuốc men nào.”
Không bồi thường, chứng minh trách nhiệm thuộc về Lương Tư Dao, cô ta bị đánh là đáng đời.
Trên mặt Thôi Tư Vi tràn ngập vẻ bực bội: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, lại đóng gói vài món về cho bọn họ.”
Thôi Lan Chi thấy hai mẹ con chưa từng gặp mặt này lại là người thích gây sự như thế, nhíu mày hỏi: “Anh hai, có cần đưa bọn họ đến bệnh viện không?”
“Bọn họ có tay có chân, trong tay còn có tiền, tự biết đi.”
Thôi Trí Viễn không muốn để ý đến Lương Tư Dao, đã sớm nhận ra cô ta đã hết thuốc chữa, bị người ta dạy dỗ một trận như thế cũng tốt, vừa lúc có thể làm cô ta nhớ dai một chút.
Thấy hai cha con bọn họ đều không muốn quan tâm, Thôi Lan Chi cũng không nhiều lời thêm, chỉ mời: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Lúc này hai mẹ con nhà họ Lương đều đang ở khách sạn, lúc nãy bọn họ đã đến bệnh viện rồi, Lương Vịnh Văn chỉ bị thương ngoài da rất nhẹ, sát trùng rồi thoa thuốc vài ngày là có thể tự lành lại. Lương Tư Dao lại bị thương không nhẹ, mặt bị đánh bầm tím, cái răng giả vừa mới làm lại lần trước cũng rụng hết một cái, đầu bị kéo trọc một lỗ, sợi tóc còn dính theo vết máu.
Lúc này cô ta đang nằm trên giường gào khóc, Lương Vịnh Văn mệt mỏi ngồi dựa vào ghế, hoàn toàn không thèm phản ứng đến cô ta, nghe được tiếng khóc của cô ta cũng cảm thấy cực kỳ bực bội.
Chiều nay bà ta vốn dĩ định đi mua vé máy bay, nghe lời Thôi Trí Viễn về Hồng Kông trước, nhưng Lương Tư Dao lại bắt đầu trở chứng nổi giận, cho nên sau đó không đi mua vé nữa, chỉ đành đi dạo khắp nơi.
Kết quả cô ta lại ăn nói bậy bạ, cãi nhau với hai người phụ nữ bán hàng vỉa hè, cuối cùng còn đánh nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-877.html
.]
Hai mẹ con bọn họ sao có thể là đối thủ loại phụ nữ làm việc vất vả mỗi ngày chứ, Lương Vịnh Văn kéo kiểu gì cũng không thể tách bọn họ ra được, trơ mắt nhìn con gái mình bị bọn họ đánh cho một trận no đòn.
Sau đó còn bị kéo lên đồn công an, nhưng hai người phụ nữ kia cũng không phải loại người hiền lành gì, nguyên nhân của cuộc tranh cãi lại thật sự là vì bọn họ, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, Lương Tư Dao còn bị công an răn dạy giáo dục một trận.
Khoảng chừng bảy giờ tối, hai cha con Thôi Trí Viễn đã quay về, mang theo một ít đồ ăn cho hai mẹ con bọn họ.
Thôi Trí Viễn đặt đồ ăn trong phòng, không hỏi chuyện buổi chiều, chỉ nói với con trai: “Tư Vi, cha đi gọi điện thoại cho chú Hà của con một chút.”
“Dạ vâng, cha đi đi.”
Thôi Tư Vi cũng không hỏi thăm chuyện Lương Tư Dao bị đánh, chỉ nhìn vết thương trên mặt mẹ mình, thấy đó chỉ là vết thương ngoài da rất nhỏ, đã thoa thuốc rồi, nói một câu: “Mẹ, mẹ ăn cơm đi, con về phòng tắm rửa trước.”
“Tư Vi.”
Lương Vịnh Văn thấy thái độ của hai cha con bọn họ lạnh nhạt như thế, trong lòng vô cùng hụt hẫng, lộ ra vẻ mặt mỏi mệt hỏi: “Con đã gặp được cô út chưa?”
“Gặp được rồi, con và cha mới đi ăn cơm chiều với bọn họ xong.” Thôi Tư Vi không trả lời thêm quá nhiều.
“Chừng nào sẽ đi gặp những họ hàng khác trong nhà họ Thôi?”
“Con không biết, cha chưa nói.”
Thôi Tư Vi cũng còn chưa hỏi, cậu bé phát hiện hình như cha mình cũng không quá sốt ruột muốn đi gặp người nhà họ Thôi, ngược lại càng muốn đi gặp hai mẹ con kia hơn.
“Được rồi, con đi tắm đi.”
Lương Vịnh Văn đứng lên đi rửa tay, ngồi ở bên cạnh bàn ăn cơm, cũng không thèm gọi con gái còn đang nằm trên giường khóc thút thít.