Thôi Trí Viễn đi theo bọn họ vào nhà, thấy đồ đạc trong nhà đều đã rất cũ nát, nhưng lại được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, tùy ý nhìn lướt qua xung quanh, thò tay vào túi lấy ra hai bao lì xì dày nhét vào tay hai đứa nhỏ: “Hiểu Lỗi, Hiểu Nguyệt, đây là lần đầu tiên cậu hai gặp hai đứa, lần này đến đây cậu không mang theo thứ gì, hai đứa cứ cầm số tiền này, thích cái gì cứ mua cái đó.”
Trong lòng hai đứa nhỏ còn có chút ám ảnh, không dám nhận lấy tiền của ông ấy, cả hai đều không giơ tay nhận.
Thôi Lan Chi thấy thế vội nói: “Hiểu Lỗi, Hiểu Nguyệt, cậu hai cho hai đứa, hai đứa mau nhận lấy đi.”
Thôi Trí Viễn cũng đoán được bọn họ đang sợ cái gì, vô cùng đau lòng: “Hai đứa nhận lấy đi, hiện tại đã không còn giống lúc trước nữa, đã có thể nhận tiền của cậu hai rồi.”
Bao lì xì gặp mặt mà ông ấy tặng rất dày, Thôi Lan Chi về phòng lấy một cái bao lì xì không khác gì mấy tặng cho Thôi Tư Vi, cũng hỏi: “Anh hai, mẹ của Tư Vi không về nước sao?”
“Lan Chi, chờ sau này anh lại kể chuyện của mẹ thằng bé cho em biết.” Hiện tại Thôi Trí Viễn không muốn nhắc đến Lương Vịnh Văn.
Ánh mắt của Thôi Lan Chi hơi d.a.o động, gật đầu, mời bọn họ ngồi xuống, sau đó lại rót nước cho bọn họ, còn mang một quả dưa hấu đến cho hai cha con bọn họ ăn.
“Anh hai, sao hôm nay anh lại tìm được nhà của em vậy?”
“Sáng nay anh gặp được bạn học cũ của anh, là Hà Hoài Dân đó, anh nhờ anh ấy điều tra giúp anh.”
Hai anh em gần hai mươi năm không gặp, lại không có cảm giác xa lạ gì, Thôi Trí Viễn thấy cơ thể bà ấy quá gầy yếu, cũng có vẻ già nua hơn bạn cùng trang lứa một chút, trên mặt xuất hiện dấu vết của năm tháng, quan tâm hỏi: “Lan Chi, em gầy hơn lúc trước rất nhiều, sức khỏe có còn ổn không? Có cần đi bệnh viện khám không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-872.html
.]
“Mười năm qua em có chút vất vả, cơ thể không khỏe bằng trước kia, đã đi đến bệnh viện kiểm tra rồi, không có vấn đề gì lớn.” Thôi Lan Chi mỉm cười với ông ấy, nụ cười cũng có chút chua xót.
“Ngày mai anh lại dẫn em đi kiểm tra thêm lần nữa, nếu không có bệnh gì thì mua thuốc bổ về tẩm bổ, hai đứa Hiểu Lỗi còn nhỏ, bọn họ còn cần em chăm sóc, em cũng phải giữ gìn sức khỏe cho tốt.” Thôi Trí Viễn quan tâm lên kế hoạch.
Trong suốt bao năm qua, Thôi Lan Chi cũng chỉ có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp và quan tâm từ ông ấy, cười nói: “Không cần đi bệnh viện đâu, bình thường ăn uống bồi bổ nhiều một chút, cơ thể cũng sẽ dần dần khỏe lại thôi.”
“Bình thường phải ăn ngon bồi bổ, nhưng cũng phải kết hợp với thuốc bổ nữa, như vậy mới có thể khôi phục nhanh hơn.”
Đối mặt với chuyện này, thái độ của Thôi Trí Viễn vô cùng kiên quyết, lại chuyển sang đề tài khác: “Hôm nay anh tìm bạn học hỏi thăm tìm hiểu chuyện trong nhà, bạn anh cũng chỉ biết đại khái, em mau nói kỹ càng hơn cho anh đi.”
“Anh hai, anh còn chưa từng đi gặp bọn họ sao?” Thôi Lan Chi đã không còn gọi bọn họ là cha mẹ từ lâu, hiện tại đều chỉ dùng từ “bọn họ” để chỉ hai người đó.
“Không có. Lúc trước anh nhận được thư của bọn họ, trong thư lại không viết địa chỉ hiện tại, anh cũng chưa đi điều tra. Anh đến đây gặp em trước, tìm hiểu mấy chuyện diễn ra trong mấy năm nay, chờ vài hôm nữa anh lại đi gặp bọn họ sau.”
Trong lòng Thôi Trí Viễn chỉ còn lại thất vọng đối với cha mẹ và anh em, nếu không phải có việc cần ông ấy giúp đỡ, mấy người kia sẽ không thèm nhớ đến đứa con trai là ông ấy, ông ấy đã nhìn thấu chuyện này từ lâu rồi.
Hiện tại ông ấy quay về, muốn biết chuyện diễn ra trong mấy năm nay, Thôi Lan Chi cảm thấy không có gì phải giấu diếm, nói lại hết cho ông ấy, như vậy ông ấy cũng tiện đưa ra quyết định cho một số việc hơn, cho nên bà ấy cũng nói hết đầu đuôi mọi chuyện cho ông ấy biết.
Còn chuyện sau này anh hai có kế hoạch như thế nào, bà ấy sẽ không can thiệp nhúng tay vào, chỉ thành thật nói cho ông ấy biết mọi chuyện diễn ra trong vài năm qua.
Hiện tại tính cách của anh hai đã thay đổi rất nhiều, chắc chắn sẽ không bị bọn họ khống chế nữa, lúc này có lẽ mọi tính toán của bọn họ đều sẽ thất bại, hiện tại trên cơ bản bà ấy đã có thể đoán được những lời nhục mạ và chỉ trích mà bọn họ sẽ nói ra.