“Anh là gì của Thôi Lan Chi thế?” Hàng xóm tò mò hỏi thêm.
“Tôi là anh hai của em ấy.”
Hàng xóm không biết quá nhiều về chuyện của nhà họ Thôi, nhưng mà lại từng gặp cha mẹ nhà họ Thôi rồi, quan sát ông ấy từ trên xuống dưới nói: “Có phải nhà của anh không thân thiết với nhau lắm đúng không, mỗi lần cha mẹ anh đến đây đều cãi nhau với Thôi Lan Chi, lần trước hình như có một cô chị đến, hai chị em bọn họ cũng cãi nhau một trận, Thôi Lan Chi còn cầm đồ quăng về phía cô ta nữa, người kia đứng trước cửa hùng hùng hổ hổ mắng một lúc lâu mới chịu đi.”
Thôi Trí Viễn nhíu mày, có chút mất mặt nói: “Đúng là quan hệ không được tốt lắm.”
Ông ấy cũng không nói quá nhiều với hàng xóm, đứng ở khu đất trống bên ngoài chờ đợi,ông ấy rất có kiên nhẫn, nhưng Lương Tư Dao lại không kiên nhẫn chút nào.
Khu dân cư nơi này toàn là nhà cửa cũ xưa, hoàn cảnh vệ sinh xung quanh rất kém, mùa hè còn có rất nhiều muỗi.
Chỉ mới đứng chờ khoảng mười phút, tay chân Lương Tư Dao đã bị muỗi chích vài cái, bắt đầu lèm bèm chê trách: “Đây lại là có chỗ rách nát gì thế này, thối c.h.ế.t đi được, lại còn nhiều muỗi nữa, còn tệ hơn ổ chó trong nhà mình, không phải là chỗ cho người ở mà, sao bọn họ lại sống trong đống rác này chứ?”
“Cha không gọi con đến, là tự con đòi đến, nếu đã đến thì đừng có chê cái này cái kia nữa.”
Thấy ba mẹ con nhà em út ở một nơi xập xệ như thế này, Thôi Trí Viễn đau lòng muốn chết, nhất là nghĩ đến những hình ảnh em gái bị phê đấu bị sỉ nhục năm xưa,ông ấy lại càng tự trách áy náy hơn
Nhưng mà Lương Tư Dao lại còn cố ý nói ra nói vào, nói chỗ bọn họ ở không bằng ổ chó nhà cô ta, lời nói này chẳng khác nào chọc trúng chỗ đau của ông ấy,ông ấy lập tức bực bội nói: “Hiện tại mọi chi phí ăn mặc ở đi lại của cô đều là do tôi cung cấp, nếu không cô muốn ở ổ chó, ở đống rác cũng không được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-870.html
.]
Đây là lần đầu tiên ông ấy nói lời gắt gỏng với Lương Tư Dao, không chỉ cô ta ngơ ngác mà đến cả Lương Vịnh Văn cũng đứng hình.
“Hiện tại cô đi mua vé máy bay ngay, ngày mai hai mẹ con cô lập tức rời khỏi nơi này, tôi không muốn nghe thấy cô nói thêm bất cứ lời nào nữa. Nếu cô không muốn ở trong nhà thì có thể trực tiếp dọn ra ngoài, tôi sẽ dựa theo hợp đồng chi trả chi phí sinh hoạt của cô đến năm mười tám tuổi, chờ cô trưởng thành rồi, tôi sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của cô nữa.”
Thấy ông ấy nổi giận thật, sắc mặt Lương Vịnh Văn vô cùng khó coi: “Thôi Trí Viễn, anh nói thế là có ý gì hả?”
“Cô không hiểu những lời tôi nói sao?”
Hiện tại Thôi Trí Viễn rất bực bội. Bây giờ ông ấy chỉ muốn gặp người mà ông ấy muốn gặp, làm chuyện ông ấy muốn làm, không muốn lãng phí thời gian và tinh lực trên người hai mẹ con này nữa.
Sắc mặt của Lương Vịnh Văn vô cùng âm u, Thôi Tư Vi vừa nhìn thấy bà ta thay đổi sắc mặt là biết ngay bà ta muốn nói cái gì, trực tiếp kéo bà ta đi: “Mẹ, lúc nãy mẹ và chị không nên đến đây, con đưa hai người đi ra ngoài gọi xe, hai người đi về trước đi, con và cha đi gặp cô út, mẹ và chị cũng đừng đi gặp mấy người khác trong nhà họ Thôi.”
Lương Vịnh Văn bị cậu lôi đi, Lương Tư Dao lại nổi giận đùng đùng rời đi, vừa đi vừa rống: “Ông tưởng tôi thích đến cái nơi rách nát này lắm à, có mời tôi thì tôi cũng sẽ không đến đây nữa.”
“Không có ai mời chị đến, chị mau đi đi.”
Thôi Tư Vi phiền cô ta muốn chết, còn khuyên mẹ mình: “Mẹ, chị ta xấu tính như thế, suốt ngày chỉ biết gây sự, chuyện của nhà họ Thôi đã đủ phức tạp rồi, chị ta ở lại nơi này sẽ chỉ gây thêm rắc rối thôi. Mẹ đi mua vé máy bay, mang chị ta về nước trước đi, con và cha xử lý xong công việc lại về.”
Những chuyện tiếp theo đây mà cha cậu định làm, tốt nhất là mẹ đừng có mặt, nếu không sẽ lại có chuyện nữa, sau này trong nhà cũng sẽ gà chó không yên.