Đến tiệm trà rồi, Thôi Trí Viễn gọi một bình trà mà Hà Hoài Dân thích, còn gọi rất nhiều điểm tâm và đồ ngọt mà rất nhiều năm rồi ông ấy không được ăn.
Chờ người phục vụ bưng trà và điểm tâm đến, Hà Hoài Dân mở miệng nói trước: “Trí Viễn, mấy năm nay anh không liên lạc gì với nhà anh sao? Anh không biết gì về chuyện gia đình anh à?”
“Lúc trước tôi cãi nhau với cha mẹ và anh cả xong lập tức rồi đi, đó cũng không phải là một trận cãi nhau vặt vãnh bình thường.”
“Tôi cũng không nói đến chuyện xấu hổ trong nhà mình, lúc đó tôi cũng không phải giận lẫy, mà là đã hoàn toàn thất vọng tuyệt vọng về bọn họ rồi, khi đó cũng đã nói là cắt đứt quan hệ với bọn họ. Ngoại trừ một vài vật phẩm cá nhân và một nghìn đồng ra, tất cả những thứ khác tôi đều để lại cho bọn họ, coi như là trả sạch ơn nuôi dưỡng.”
“Sau khi tôi đến nước M định cư, mấy năm đây cũng chỉ gửi thư liên lạc với em gái út Thôi Lan Chi mà thôi, trong khoảng thời gian đó có gửi tiền về cho em ấy năm sáu lần, chỉ là muốn giúp đỡ cuộc sống của em ấy một chút.”
“Nhưng lại không ngờ rằng tôi làm thế lại là hại em ấy.”
“Mười năm trước tôi nhận được thư mà em ấy nhờ người gửi đến, trong thư chỉ nói tình hình trong nước đã thay đổi, bảo tôi đừng liên lạc với em ấy nữa, cũng không cần hỏi thăm chuyện của em ấy, đây đã là cách tốt nhất để bảo vệ em ấy.”
“Lúc tôi nhận được thư của em ấy cũng đã là chuyện của bốn tháng sau, sau đó bạn học của tôi nhận được tin tức chính xác từ trong nước, lúc đó tôi cũng đã xác định là vì bối cảnh từng đi du học của tôi đã liên lụy bọn họ.”
“Lúc đó tôi cứ tưởng rằng mình đã liên lụy cả nhà họ Thôi chứ không phải chỉ một mình em gái út. Lúc đó tôi ở nước ngoài phát triển cũng không tốt lắm, là giai đoạn mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, lại nghĩ tình hình trong nước không rõ ràng, cho nên cũng không nghĩ cách điều tra chuyện trong nước nữa.”
“Mãi đến hai năm trước, cha mẹ tôi nhờ bạn học của tôi gửi thư đến, tôi mới biết được chuyện của mấy người anh cả tôi, nhưng trong thư bọn họ lại không nhắc gì đến em út. Sau đó bạn học tôi âm thầm liên lạc với trong nhà, cũng hỏi thăm giúp tôi vài câu, tôi mới biết được em út của tôi đã hoàn toàn trở mặt cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ từ mười năm trước, mà nguyên nhân chính là vì số tiền mà tôi gửi về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-865.html
.]
“Đến tận bây giờ tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết địa chỉ hiện tại của bọn họ, ngày hôm qua đã đến ủy ban cách mạng tìm kiếm, hôm nay vốn dĩ còn định đi qua đó hỏi thăm tình hình xem sao?”
Hà Hoài Dân tấy mấy năm nay ông ấy không liên lạc gì với gia đình, thở dài nói cho ông ấy: “Em gái anh cắt đứt quan hệ với cha mẹ đúng là vì số tiền mà anh gửi về năm xưa, em gái của anh không nhận lấy số tiền đó mà đưa hết cho cha mẹ của anh. Năm đó khi giai đoạn đặc biệt bắt đầu, có người viện cớ nói anh từng đi du học để cử báo nhà họ Thôi, cha mẹ và các anh em của anh muốn tự bảo vệ mình, không chút lưu tình mà đẩy em gái út của anh ra để gánh vác mọi trách nhiệm.”
“Lúc trước anh gửi tiền cho em gái, nhưng em gái của anh lại đưa tiền mặt cho cha mẹ mình, lúc đó em gái anh không có gì để biện minh, lại bị người nhà mẹ đẻ làm tổn thương sâu sắc, cuối cùng đã gánh lấy cái tội này.”
“Lúc đó em gái anh không muốn liên lụy đến chồng con nên đã ly hôn với chồng, giao hai đứa con cho chồng trước nuôi dưỡng, sau đó cô ấy bị bắt đi phê đấu, tôn nghiêm bị sỉ nhục thậm tệ, sau đó còn bị sung quân đến nông trường ở đông bắc xa xôi lao động cải tạo năm năm.”
“Lao động cải tạo năm năm xong quay về, cô ấy vẫn cứ bị giám sát không được tự do, lại đi làm người quét rác bốn năm năm, cuộc sống thật sự là cực kỳ nghèo khổ và vất vả.”
“Chồng trước của cô ấy cũng chẳng phải người tốt lành gì, lúc trước cô ấy ly hôn rất kịp lúc, không liên lụy đến nhà chồng, nhưng chồng cô ấy cũng không chăm sóc tốt cho con của cô ấy, sau này cưới về một cô vợ trẻ tuổi, rất ghét hai đứa con của em gái anh.”
“Em gái anh lao động cải tạo xong quay về lập tức đón hai đứa con về ở với mình, dựa vào nguồn thu nhập ít ỏi để nuôi nấng bọn họ, mãi đến hai năm trước thời kỳ đặc biệt kết thúc, cuộc sống của ba mẹ con bọn họ mới dần tốt lên.”
Nói đến đây, Hà Hoài Dân tạm dừng, thấy mặt mày Thôi Trí Viễn xanh mét, lại tiếp tục nói: “Lúc trước cha mẹ anh bắt cô ấy gánh tội thay, sau đó lại còn lấy hết toàn bộ tiền bạc mà anh gửi về, đi nịnh bợ Trương Trọng Kiều, đưa anh cả, em trai và em rể của anh vào ủy ban cách mạng có quyền thế nhất thời điểm đó.”
“Anh cũng hiểu con người của anh cả anh mà, anh ta rất giỏi luồn cúi nịnh bọt, mươi năm qua anh ta có thể nói là vô cùng vinh quang, địa vị của nhà họ Thôi cũng dần dần nước lên thì thuyền lên.”
“Mãi đến tháng tám tháng chín năm bảy mươi sáu…”
Thấy ông ấy nói đến giai đoạn này thì khựng lại, Thôi Trí Viễn vội hỏi: “Hoài Dân, anh cứ nói thẳng đi.”