“Trong tờ hợp đồng thỏa thuận kia cũng viết rất rõ ràng tất cả tài sản do cha phấn đấu làm ra đều sẽ do cha toàn quyền xử lý, không liên quan đến bất cứ người nào trong nhà họ Lương, trừ phi cha đồng ý tự nguyện tặng cho.”
“Từ nhỏ con đã rất thông minh, chắc là con cũng biết rõ thái độ của cha đối với mẹ và chị của con, cha tự nhận không hề có lỗi gì với bọn họ, ít nhất ở phương diện kinh tế chưa bao giờ keo kiệt cho bọn họ chịu thiệt chút nào.”
“Hiện tại Tư Dao càng lúc càng lớn, mẹ con cũng càng ngày càng nhiều ý đồ, hoặc âm thầm hoặc công khai nhắc đến chuyện này với cha rất nhiều lần, muốn cha cho bà ấy và Tư Dao cổ phần trong công ty. Đương nhiên, chuyện này là do ông ngoại bà ngoại của con đứng đằng sau xúi giục, hiện tại bọn họ đã trắng tay, sợ ngày nào đó bị cha và dượng cả của con đá văng đi, phải đi lưu lạc đầu đường.”
“Mẹ con đã nhắc với cha chuyện này rất nhiều lần, nhưng cha đều không đồng ý. Không phải vì cha không có tiền, mà là vì cha luôn có khúc mắc và oán hận với người nhà họ Lương, cũng đã hoàn toàn thất vọng về chị của con.”
“Con cũng hiểu biết về bọn họ, dựa theo tính cách và năng lực của bọn họ, có cho bọn họ nhiều tiền và tài sản hơn nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ tiêu xài sạch sẽ, đến lúc đó lại sẽ đến hút m.á.u kiếm chuyện với cha nữa.”
Thôi Tư Vi hiểu biết rất rõ những chuyện trong nhà, tuy rằng cậu còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, nói: “Cha, cha không muốn cho thì đừng cho, sản nghiệp của cha là do cha vất vả xây dựng, cha cứ tự quyết định là được rồi. Còn nữa, chị của con rất ngu, ngoại trừ kiếm chuyện gây sự ra thì chẳng làm được gì nữa, cha cho chị nhiều tiền hơn nữa thì cũng chui vào tay người khác hết, không cho chị ta mới là quyết định đúng đắn nhất.”
Thấy cậu còn nhỏ tuổi nhưng đã nhìn thấu chuyện này, vậy mà Lương Vịnh Văn lại không thấy rõ, trong lòng Thôi Trí Viễn vừa phức tạp lại vui mừng: “Tư Vi, trong tương lai cha đều sẽ giao những sản nghiệp mà cha vất vả xây dựng cho con kế thừa. Nhưng mà trước đó cha đã làm sai chuyện, nợ cô út của con, lại càng thiếu nợ hai người khác, cha cũng muốn bù đắp lại cho bọn họ.”
“Cha, hai người khác là sao? Là ai thế? Là ông nội bà nội sao?” Thôi Tư Vi hỏi ông ấy.
Thôi Trí Viễn lắc đầu nói: “Không phải.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-862.html
.]
Thấy ông ấy không nói, Thôi Tư Vi cũng thông minh không hỏi nhiều: “Cha, nếu cha nợ bọn họ, vậy cha cứ bù đắp lại đi. Cho dù cha đưa ra quyết định gì cũng không cần thương lượng với con, càng không cần thương lượng với mẹ và chị.”
“Còn nữa, về chuyện của chị, cha cứ dựa theo hợp đồng nuôi chị ta đến mười tám tuổi là được rồi, chờ chị ta đủ mười tám tuổi thì để chị ta tự đi làm kiếm tiền nuôi mình, nếu không nuôi được chính mình thì mẹ sẽ tự giúp đỡ chị ta thôi.”
“Nếu mẹ lại gây sự, sau này con sẽ ra mặt nói chuyện với mẹ, dù sao mỗi ngày con đều cãi nhau với chị, đã ngứa mắt chị ta lâu lắm rồi, con không cho cha đưa tiền, bọn họ cũng không thể làm gì con.”
Con trai thông minh ngoan ngoãn lại nghe lời như thế, trái ngược hoàn toàn với Lương Tư Dao ngu ngốc vô tri lại cứng đầu, đây chính là chuyện khiến Thôi Trí Viễn vui mừng nhất.
“Cha, hai người mà cha thiếu nợ, bọn họ cũng đang ở kinh đô sao?” Thôi Tư Vi lại hỏi chuyện này.
“Đúng vậy.”
Chiều này Thôi Trí Viễn chạy đến nhà cũ của nhà họ Cung một chuyến, nơi đó đã cảnh còn người mất từ lâu, căn nhà rộng lớn trước kia đã biến thành nhà máy sửa chữa cũ nát.
Năm đó nhà họ Cung cháy hừng hực cả ngày trời, công an cũng đã cẩn thận điều tra vô số lần, cuối cùng xác định người nhà họ Cung đều không chạy thoát, ông ấy cũng tìm khắp hết các sản nghiệp của nhà họ Cung mà ông ấy biết, không tìm thấy bóng dáng của người nhà họ Cung, phải thật lâu sau đó ông ấy mới tiếp thu được sự thật người nhà họ Cung đều đã chết.
Nhưng hôm nay, cả gia đình bọn họ đều còn khỏe mạnh trên đời, Vãn Đường cũng sinh cho ông ấy một đứa con gái, nhưng từ trước đến nay lại không liên lạc với ông ấy, bọn họ cũng không lấy lại mảnh đất của nhà tổ nhà họ Cung.
Hiện tại khi đối mặt với một việc, Thôi Trí Viễn cũng không còn ngây thơ giống như lúc còn trẻ nữa, hiện tại ông ấy đã đoán được chuyện nhà họ Cung bị cháy cũng không phải là chuyện vô tình, lúc trước sau khi xảy ra chuyện đó, người nhà họ Cung cũng không xuất hiện, chắc chắn có nguyên nhân bất đắc dĩ gì đó, có lẽ còn dính líu đến quyền thế nào đó.