Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 858




Lần cuối cùng Cung Vãn Đường đi viếng phần mộ tổ tiên chính là vào lúc tết Thanh Minh, lần này bà cũng muốn đi theo bọn họ tế bái.

Chiều nay mấy người Cung Linh Lung còn có chuyện nói: “Cậu cả, bọn con không đi với cậu, cậu cứ lái xe đi, trên đường đi nhớ chú ý an toàn.”

“Được rồi, ngày mai cậu lại đến nhà máy kẹo xem thử.”

Hoắc Tâm Quỳnh cũng cùng bọn họ đến nghĩa trang tế bái, bà ấy vội vàng chạy về phòng thay một bộ quần áo vận động và giày nhẹ nhàng thoải mái, khi đi ra ngoài còn hỏi: “Linh Lung, dì không mang theo quần áo màu đen, dì mặc màu xám có được không?”

“Dạ được.”

Cung Linh Lung quay về phòng lấy một cái mũ che nắng đưa cho bà ấy, còn có nước đuổi muỗi phun xung quanh nói: “Dì Hoắc, nghĩa trang của các tổ tiên nhà họ Cung ở giữa sườn núi, phải leo núi gần một tiếng đồng hồ, trong núi rất nhiều muỗi, dì phun nước trừ muỗi trước đi.”

Cung Vãn Đường lấy địu treo con trai trước người, cũng phun cho cậu bé một ít thuốc, cầm mấy bình nước rót đầy nước, lại bỏ thêm chút trái cây vào trong ba lô.

Chờ mấy người bọn họ đi ra ngoài rồi, Hàn Tế lại lái xe tiện đường đưa Cung Linh Lung đến nhà máy, Lục Tĩnh Xuyên thì lại dẫn theo ba đứa con trai tiếp tục bày quán buôn bán, lái máy kéo chở một xe dưa hấu và xoài, vải đi bán.

Các loại trái cây này rất được hoan nghênh ở kinh đô, nhất là vải, vừa mới dọn hàng lên đã bị tranh cướp sạch sẽ, bọn họ không thể lo xuể, mấy ngày nay còn gọi hai chị em Lục Thu Cúc đến giúp đỡ.

“Anh cả, hàng hóa đã bán xong hết rồi, chỉ còn mấy cân xoài thôi.”

Buổi trưa hai chị em bọn họ ở lại nơi này canh chừng sạp bán hàng, hai người phơi nắng mặt đỏ bừng.

“Cô ơi, bọn con chở theo một xe đầy hàng hóa luôn. Cô ăn cơm trước đi, bọn con đi khiêng hàng hóa xuống.” Lục Sơ Minh đưa hộp cơm đặt bên chân cho bọn họ.

Lục Thu Đồng cười nhận lấy hộp cơm, hỏi cậu bé: “Bé cả, hôm nay có món ngon gì thế?”

“Con mang cho hai cô thịt kho tàu và móng heo, còn có sủi cảo, trứng xào cà chua.”

Bọn họ không chỉ mang theo cơm cho hai cô mà còn mang cho hai người Tống Thao nữa, Lục Sơ Minh gân cổ lên kêu to: “Cậu họ, chú Lý Sùng, đến lấy cơm.”

“Tới liền.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -  https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-858.html .]

Dạo gần đây mấy người Tống Thao tập trung bán quần áo và giày, hợp tác bán chung với Thôi Văn Đống, một người thì bán quần áo nam và giày nam, một người bán quần áo nữ và giày nữ, chăm sóc chuyện làm ăn buôn bán cho nhau.

“Anh, anh chừa cho em hai sọt vải, hàng xóm bên nhà chị em muốn mua, tối nay em mang về chia cho bọn họ.”

Tống Thao cũng giúp đỡ bán hàng hóa cho bọn họ, hàng xóm xung quanh nhà chị cậu ấy đều là gia đình cán bộ, điều kiện kinh tế của các gia đình đều rất tốt, đưa mớ hàng hóa độc lạ này qua đó, bọn họ đều không thèm trả giá, có bao nhiêu cũng đều bán đi được.

Hàng hóa vừa mới được chất lên bàn, lập tức có người đến lựa chọn, ba anh em đều thành thạo cầm rổ cho bọn họ đựng, chờ bọn họ lựa xong, Lục Tĩnh Xuyên lại cân ký tính tiền cho bọn họ.

“Lấy cái quần kia cho tôi xem.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Lục Sơ Minh đang ngồi xổm bên cạnh sọt giúp khách hàng lựa trái cây quay đầu lại, thấy là cô gái đanh đá mà bọn họ gặp được ở thành phố Dương, bĩu môi nói với em trai ở bên cạnh: “Sao thế giới này lại nhỏ như thế, chúng ta lại gặp phải con nhỏ kia nữa rồi.”

Hai mẹ con nhà họ Lương cố ý đi ra ngoài mua quần áo, bọn họ không thích quần áo trong cửa hàng quốc doanh, cứ tiếp tục đi dạo rồi mới đi đến nơi này.

Thấy có khách hàng đến, Tống Thao buông chén đũa xuống lấy hàng cho cô ta: “Là cái này sao?”

“Cái bên cạnh.”

Lương Tư Dao chỉ vào cái quần jean ở bên cạnh, cầm lấy nhìn vài cái, sau đó nói với mẹ mình: “Mẹ, đồ đạc nơi này quê mùa thật đó, quần jean mà cũng xấu và sến thế này.”

Cô ta dùng tiếng địa phương, nhưng trong lớp đại học của Tống Thao có một người thuộc tỉnh Quảng Đông, cậu ấy cũng đi theo bạn học học được không ít, nghe hiểu lời cô ta nói, thành thạo trợn trắng mắt khinh thường, không thèm để ý con nhóc ranh này, bưng chén tiếp tục ăn cơm.

“Lấy cái kia cho tôi.”

Lương Tư Dao vênh mặt hất hàm sai khiến ra lệnh, thái độ có chút kiêu căng, rõ ràng là rất khinh thường mấy người bán hàng vỉa hè.

Tống Thao dùng một tay bưng chén, tay còn lại lấy hàng cho cô ta, nhưng Lương Tư Dao lại chê tay cậu ấy dơ bẩn nói: “Anh buôn bán kiểu gì thế, vừa ăn cơm vừa lấy quần cho tôi, quần bị anh làm bẩn rồi, tôi không thèm nữa.”

Tống Thao: “... Đồng chí à, xin hỏi khi cô ăn cơm gắp đồ ăn và đi vệ sinh chùi đ.ít cũng là dùng cái tay kia đúng không?”

“Phụt, ha ha ha…”

Ba anh em sinh ba không nhịn cười được, hai anh em Lục Tĩnh Xuyên cũng đều buồn cười, đến cả hai anh em Thôi Văn Đống ở bên cạnh cũng cười.