“Bà dì, bà dì đừng cho mẹ uống thuốc đen thùi nữa, mẹ không thích uống, bà mua thuốc ngọt thiệt ngọt cho mẹ uống có được không ạ?” Ni Ni nhỏ giọng nói.
“Mẹ bị bệnh không nặng, không cần uống thuốc, ngủ nhiều một chút là sẽ khôi phục. Chờ mẹ nghỉ ngơi khỏe lại rồi, bà dì lại nấu đồ ăn ngon cho con và mẹ, ăn nhiều thịt, cá và trứng gà là mẹ của con sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”
Ni Ni nghe nói mẹ không cần phải uống thuốc, giống như rất vui vẻ, tiếng nói cũng lớn hơn: “Mẹ ơi, bà dì nói mẹ không cần phải uống thuốc, sau này bà nội nấu thuốc, mẹ đừng uống nữa.”
“Ừ, được rồi, sau này mẹ không uống nữa.” Tống Nhan nghẹn ngào.
“Ni Ni, bà dì dọn quần áo giúp mẹ, con đi xuống lầu với cậu trước đi, chúng ta về nhà ông cố ăn cơm.”
Chu Lan Cầm đẩy Ni Ni đến trước mặt con trai, toàn bộ hành trình đều không thèm để ý đến Trịnh Siêu Lâm cũng đã đi vào theo, nhanh chóng cầm hai cái túi sửa soạn hành lý giúp hai mẹ con bọn họ, sau đó kéo Tống Nhan rời đi.
Trịnh Siêu Lâm lộ ra vẻ mặt phức tạp đi ra ngoài, thấy Tống Nhan muốn leo lên xe, gọi cô ấy lại: “Nhan Nhi…”
Tống Nhan dừng chân, hai mắt đẫm lệ quay đầu lại, nhắm mắt nói một câu: “Chúng ta tranh thủ làm thủ tục ly hôn trước tết đi, Ni Ni đi theo tôi, mấy thứ khác của nhà anh tôi đều không cần, tôi chỉ lấy đi của hồi môn của tôi.”
“Nhan Nhi, chúng ta không đến mức này mà, anh không muốn ly hôn với em, anh sẽ nói với cha mẹ, bọn họ sẽ không ép em phải sinh con trai nữa.” Trịnh Siêu Lâm trông có vẻ rất đau khổ.
“Anh nói, bọn họ sẽ nghe sao?” Tống Nhan lạnh nhạt hỏi lại.
Trịnh Siêu Lâm mấp máy cánh môi, giọng nói có phần yếu đi: “Anh sẽ nói chuyện đàng hoàng với bọn họ.”
“Trịnh Siêu Lâm, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng lời hứa của anh nữa.”
Trái tim của Tống Nhan đã rét lạnh từ lâu rồi, hai mắt tối om không chút ánh sáng: “Chúng ta xử lý thủ tục ly hôn sớm đi, anh cũng đi mà khuyên mẹ anh, đừng có đi ra ngoài ăn nói bậy bạ. Lúc trước tôi nể tình bà ta là mẹ anh, là bà nội của Ni Ni, cho nên mới kính trọng bà ta, sau này thì không có chuyện đó nữa. Nếu tôi lại nghe được bà ta nói xấu làm hư danh dự của tôi, đến lúc đó đừng trách tôi trở mặt vô tình, không chừa mặt mũi cho nhà họ Trình mấy người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-765.html
.]
“Nhan Nhi, em đừng…”
Trịnh Siêu Lâm tiến lên kéo cô ấy, lại bị Lục Tĩnh Xuyên đẩy ra, ánh mắt sắc bén làm anh ta hoảng sợ dừng động tác lai.
Ánh mắt của anh rất sắc bén và lạnh lùng, Trịnh Siêu Lâm sợ đến mức run lên, muốn nói gì đó, nhưng lại nghĩ đến danh tiếng của Lục Tĩnh Xuyên, không dám nói dù chỉ nửa chữ.
Nhìn chiếc xe biến mất trong màn đêm, Trịnh Siêu Lâm nản lòng ngồi phịch xuống đất, niềm hạnh phúc khi kết hôn lúc trước vẫn còn rõ ràng ở trước mắt, anh ta cũng không biết vì sao lại đi đến nông nỗi phải ly hôn, cũng không hiểu vì sao gia đình đang êm ấm lại vỡ nát.
“Siêu Lâm, nó thích ly hôn thì cứ ly đi, nó dẫn Ni Ni đi thì lại càng tốt, sau này mẹ lại tìm đứa khác cho con, không có con cái vướng víu, con còn có thể tìm được một đứa con gái nhà lành.” Mẹ Trịnh đứng trước cửa nói.
“Bà câm miệng cho tôi!”
Cha Trịnh ở trong phòng quát to, còn tức giận đập bễ chén: “Bà đúng là cái thứ ngu xuẩn tóc dài kiến thức ngắn, hai đứa nó ly hôn thì trong nhà mình chẳng có lợi ích gì cả, bà bị đui rồi à, không nhìn thấy rõ sao?”
Bối cảnh địa vị của nhà họ Tống và nhà họ Chu đều hơn xa nhà họ Trịnh, nhà bọn họ cưới được Tống Nhan về làm vợ, rõ ràng là phải đi thắp nhang cảm ơn.
Lúc trước khi bọn họ kết hôn, hàng xóm ở xung quanh đều vô cùng hâm mộ, mấy năm nay nhà họ Trịnh cũng vì mối quan hệ này mà hai cha con bọn họ đều được thăng chức, con gái cũng gả được cho gia đình giàu có, mẹ Trịnh đương nhiên biết có được loại họ hàng này sẽ tốt đến cỡ nào.
Chỉ có điều thứ bà ta để ý lại là cháu nội, xụ mắt nói: “Tôi còn không phải là vì hương khói của nhà họ Trịnh sao? Còn không phải là để sau này chúng ta c.h.ế.t đi sẽ có người mặc áo tang sao?”
“Người ta có phải là không sinh con được đâu, nó cũng đã đến bệnh viện khám, bác sĩ nói cơ thể nó không có bệnh tật gì cả, sớm muộn gì cũng sẽ sinh đứa thứ hai, đứa thứ ba thôi.”
“Muộn một chút thì cứ muộn đi, bà sốt ruột buộc nó làm cái gì?”
“…”