Chỉ trong chớp mắt đã đến cuối năm, thành tích thi đại học mà hơn năm trăm vạn thí sinh chờ đợi cuối cùng cũng đã có.
“Reng reng reng… Reng reng reng…”
Sáng sớm, mấy người Cung Linh Lung đang ở trong nhà ăn sáng, chuông điện thoại vang lên, bạn nhỏ Cung Bồng Trạch thích nghe điện thoại nhất lập tức bò xuống ghế, vặn vẹo m.ô.n.g nhỏ đi nghe điện thoại.
“Alo, ai vậy ạ?”
“Là bé cả, bé hai hay là bé út đo? Ông là ông cố, cha mẹ con có ở nhà không?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói hiền từ đầy ý cười của ông cụ Lục.
“Ông cố, con là bé út, cha mẹ đang ăn sáng, ông đã ăn sáng chưa?”
“Bé út, ông cố còn chưa ăn sáng, sẽ ăn ngay, ông cố gọi điện thoại đến là để báo tin vui cho cha mẹ con, đã có thành tích thi đại học của mẹ con rồi, là trạng nguyên kinh đô, trúng tuyển vào chuyên ngành ngoại ngữ của đại học kinh đô, thư thông báo trúng tuyển đã gửi đến nhà ông cố”
Lúc này trong tay ông cụ đang cầm thư thông báo trúng tuyển của cháu dâu, cười đến không khép miệng lại được: “Bé út, con mau báo tin vui này cho mẹ đi.”
“Mẹ ơi, đã có thành tích thi đại học của mẹ rồi, là trạng nguyên kinh đo, được kinh đô đại học trúng tuyển, thư thống báo đang ở nhà ông cố, ông cố bảo mẹ đi qua đó lấy.” Bé út nhanh nhẹn đi báo tin vui.
“Trạng nguyên kinh đô?”
Hàn Tế hơi kinh ngạc, lập tức chạy qua cầm lấy điện thoại: “Alo, chú Lục, Linh Lung là trạng nguyên kinh đô sao?”
“Đúng vậy, trạng nguyên đó, cao hơn người xếp thứ hai hơn mười điểm, lúc nãy lão Lê của cục giáo dục đích thân đến nhà chú, còn đưa thư thông báo trúng tuyển của Linh Lung đến.”
Hàn Tế nghe vậy cười, nói cho mấy người khác đã vây đến: “Linh Lung là trạng nguyên khoa văn, cao hơn người xếp thứ hai mười điểm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-755.html
.]
Nói xong lại hỏi tiếp: “Chú Lục, thành tích của Tĩnh Xuyên và Tĩnh Dương như thế nào?”
“Chú không hỏi.” Ông cụ Lục trả lời.
Hàn Tế: “…”
“Bọn họ thi đậu hay không đều được hết, chú có một cô cháu dâu trạng nguyên là được rồi.”
Hiện tại ông cụ Lục vui vẻ muốn chết, cười tít cả mắt: “A Tế, chú không nói chuyện với con nữa, chú còn phải đi ra ngoài đi dạo, con chuyển lời cho Linh Lung, bảo con bé tranh thủ thời gian đến nhà chú lấy thư thông báo trúng tuyển.”
Nói xong lập tức cúp điện thoại cái rụp, cầm thư thông báo trúng tuyển đi ra ngoài đi dạo khoe khoang.
Bà cụ Lục ở bên cạnh cười, đuổi theo ông ấy nói: “Bên ngoài còn chưa quét dọn tuyết nữa, ông chờ lát nữa lại đi ra ngoài.”
“Không được, tôi không chờ thêm một giây nào nữa.” Ông cụ Lục đón gió lạnh đi ra ngoài.
Ông cụ Lục cũng không quan tâm thành tích của mấy đứa cháu nội, Lục Tĩnh Xuyên cũng không thèm quan tâm thành tích của mình, không hề có ý định hỏi thăm, lúc này đang ngồi ở bên cạnh bàn trà liên tục gọi điện thoại, báo tin vui cho toàn bộ bà con họ hàng trong nhà, cũng khoe khoang tâng bốc chuyện vợ mình là trạng nguyên kỳ thi đại học giống như ông cụ Lục.
Bọn họ vui vẻ muốn chết, Cung Linh Lung là đương sự lại giống như không có chuyện gì, chậm rãi bưng chén tiếp tục ăn mì, đứng ở bên cạnh nghe bốn cha con bọn họ khoe khoang.
Sáng sớm cùng ngày, mọi người đều tra được thành tích của từng người, điểm thi đại học của Lục Tĩnh Xuyên rất cao, xếp hạng mười sáu trong khoa toán của toàn thành phố, muốn thi vào Thanh Đại cũng dư dả, dùng thành tích thủ khoa để thi đậu vào học viện chỉ huy quân sự, ngay trong ngày hôm đó cũng đã đến trường nhận lấy thư thông báo trúng tuyển.
Thành tích của Lục Tĩnh Dương thấp hơn anh trai mười điểm, cũng thi đậu vào chuyên ngành pháp luật của trường đại học danh giáo như mong muốn, ba ngôi trường đều là trường đại học trọng điểm, làm ông cụ Lục vui mừng muốn chết.
Mấy đứa cháu khác trong nhà họ Lục cũng thi khá tốt, hai đứa con của Lục Đông Chinh, con trai út vừa đủ điểm sàn để vào trường đại học tuyến thứ hai, con gái không thi đậu khoa chính quy, quyết định đi học trung cấp chuyên ngành y tá.