Chủ nhật, Cung Linh Lung đã ở trong nhà chờ từ sớm, trước khi quay về Lục Tĩnh Xuyên đã gọi điện thoại về nhà trước, bốn cha con không chút khách sáo mà gọi món, mới sáng sớm cô đã đi ra ngoài mua sắm nguyên liệu nấu ăn.
“Mẹ ơi!”
Xe jeep dừng lại trước cửa nhà, cửa xe vừa mở ra, ba anh em lập tức chạy ào xuống xe, giống như ba con chim cánh cụt nhỏ lắc lư chạy đi gõ cửa.
“Ba cục cưng của mẹ, cuối cùng ba đứa cũng về rồi.”
Một tuần không gặp, thật sự rất nhớ bọn họ.
Cung Linh Lung lao đến ôm ba đứa nhỏ vào trong lòng ngực, ôm chặt ba đứa nhỏ hôn tới tấp: “Ba cục cưng thối, có nhớ mẹ không nè?”
“Không nhớ.” Ba anh em đồng thanh trả lời.
“Không nhớ thật sao?”
Trong mắt Cung Linh Lung tràn ngập ý cười, ôm bọn họ hôn tới tấp, hôn đến mức đầu bọn họ ngã tới ngã lui, vui tươi hớn hở cười sửa miệng: “Nhớ, nhớ, mẹ ơi, bọn con nhớ mẹ lắm.”
“Vậy thì còn tạm được.”
Cung Linh Lung hài lòng cười buông bọn họ ra, chỉnh lại quần áo của bọn họ, cười xinh đẹp nói: “Cậu út vừa mới tỉnh lại, ông cố bà cố Hàn và ông bà nội đều đến, còn đang ôm cậu út, ba đứa đi chào ông bà đi.”
Ba anh em chạy vào nhà nhanh như tia chớp.
Lục Tĩnh Xuyên xách theo hai túi hành lý đi ở phía sau, thấy trong mắt cô chỉ có ba đứa nhỏ, ánh mắt tràn ngập u oán: “Linh Lung, em không nhìn thấy anh sao?”
“Sao lại không thấy được chứ?”
Cung Linh Lung tặng cho anh một cái ôm, chủ động hôn anh một cái: “Hoan nghênh cục cưng bự của em về nhà.”
“Khụ khụ khụ…”
Đằng sau còn có người, Quý Duy nhịn không được ho nhẹ một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-749.html
.]
Lục Tĩnh Xuyên có có thể rất cao lớn cường tráng, lại đứng ở bậc cao nhất của bậc thang, vừa lúc che mất Quý Duy ở phía sau.
Lúc nãy Cung Linh Lung thật sự không nhìn thấy anh ấy, lúc này mới ngó ra phía sau, thấy anh ấy đứng ở nơi đó, hiếm khi cảm thấy có chút xấu hổ: “Hì hì, đại sư huynh.”
“Hai vợ chồng em đừng có quá đáng như thế, tôi còn là người cô đơn đó.”
Quý Duy cũng không ngờ rằng khi riêng tư em dâu lại là một người cởi mở phóng khoáng như thế, cũng có chút hâm mộ tình cảm của hai vợ chồng bọn họ, dùng khuỷu tay huých nhẹ lên người Lục Tĩnh Xuyên đang đứng cản đường nói: “Cục cưng bự, vào nhà thôi.”
Lục Tĩnh Xuyên nghiến răng, tức giận cười liếc nhìn vợ mình, dùng khẩu hình miệng nói: “Chờ về phòng lại tính sổ với em.”
Anh rất thích vợ gọi anh là “cục cưng bự”, nhưng lại không thể gọi ở bên ngoài, phải gọi ở trên giường mới được.
Hôm nay là ngày nghỉ, hai ông bà cụ nhà họ Hàn và các con cháu ở kinh đô đều đến thăm bạn nhỏ Hàn Xích Xích, lúc này cậu bé đang thức, ông cụ Hàn ôm lấy cậu bé, xung quanh có một đám người đang vây xem.
Ba anh em vừa chạy vào nhà đã ngọt ngào chào hỏi tất cả mọi người, lúc này cũng đã xông đến trước mặt ông cụ, ba anh em đều đang nhón mũi chân nhìn xem.
“Chậc chậc, thật là một cậu nhóc béo tốt.”
Quý Duy duỗi tay chọc nhẹ vào gương mặt bụ bẫm của Xích Xích, nhìn về phía thầy mình đang cười vui vẻ nói: “Thầy, nhóc con này giống thầy y như đúc luôn.”
“Mặt giống, tính cách cũng giống y như đúc, cứng đầu lắm, lại còn lớn giọng, tiếng khóc cứ như tiếng sấm đánh vậy.”
Cả tuần nay bà cụ Hàn đều ở bên này phụ giúp chăm sóc con dâu và cháu nội, sáng nào cũng bảo cảnh vệ viên trong nhà lái xe đưa bà ấy đến đây, chờ ông cụ tan ca lại đến đây đón bà ấy về nhà.
“Con nít mà khỏe mạnh béo tốt đều như thế.”
Cháu dâu trưởng nhà họ Hàn cười nói, cầm lấy cam đường đã cắt sẵn đặt bên cạnh lên, gọi ba anh em: “Sơ Minh, Trường Khiếu, Bồng Trạch, lại đây ăn cam đường nè, mẹ của con mua đó, ngọt lắm.”
“Cảm ơn bà.” Ba anh em lập tức đi qua.
“Ba đứa đi theo cha chơi một tuần có vui không?” Ông cụ Hàn cười hỏi bọn họ.
“Dạ vui.”
Bọn họ rất thích đến dính địa, tuy rằng điều kiện sống ở nơi đó không thoải mái bằng ở trong nhà, nhưng mà bọn họ lại thích bầu không khí này, cũng thích lực đoàn kết và ngưng tụ của quân nhân.