Cung Linh Lung cẩn thận đút sữa, cũng hỏi: “Mẹ, chú Hàn, hai người đã nghĩ ra tên chưa?”
“Ông cụ đã nghĩ sẵn tên rồi, Hách, Hàn Nguyên Hách.”
Ông cụ Hàn nghĩ ra hai cái tên, một nam một nữ, thế hệ này của nhà họ Hàn đều dùng chữ lót là Nguyên, cháu nội cũng đặt tên theo bối phận.
Bà cụ Hàn bưng chén ngồi ở bên cạnh từ từ ăn cơm, cười nói: “Cha của hai đứa đã lấy tên chính thức rồi, hai vợ chồng con thương lượng tự đặt tên cúng cơm đi.”
“Tên cúng cơm thì đặt cái gì không được, cứ gọi là Cẩu Đản đi.”
Hàn Tế vừa mới nói xong, Cung Vãn Đường đã trừng mắt nhìn ông ấy: “Không được, nhất quyết không được đặt tên Cẩu Đản!”
Bà tức giận trừng mắt, Hàn Tế lập tức sợ ngay: “Vậy đổi tên khác.”
“Ha ha ha.”
Cung Linh Lung vui vẻ, giơ tay vỗ nhẹ vào m.ô.n.g em trai, cười tít mắt nói: “Bạn nhỏ Hàn Nguyên Hách, cha của em định đặt tên em là Cẩu Đản kìa, em có thích không?”
Bà cụ Hàn cũng buồn cười, giơ chân đạp con trai: “Khi còn nhỏ con cũng tên là Cẩu Đản, không lẽ bây giờ còn định truyền lại cái tên này cho con trai của con nữa hả?”
Hàn Tế đã quên mất tên cúng cơm của mình từ lâu rồi, thấy Cung Vãn Đường cũng không thích cái tên cúng cơm này, lại còn mãnh liệt phản kháng, cong khóe môi lên nói: “Vãn Đường, em không thích tên này thì không đặt tên này, em đặt tên cúng cơm cho con đi.”
“Để em suy nghĩ trước đã.”
Cung Vãn Đường tuyệt đối không đồng ý cho phép con trai có tên cúng cơm thô tục như thế, thấy con trai bị tên “Cẩu Đản” này chọc cười, cười đến mức không dừng lại được, cũng có chút buồn cười nói: “Linh Lung, con đừng cười nữa, con cũng suy nghĩ giúp mẹ đi, đừng có đặt mấy cái tên cúng cơm quê mùa rập khuôn theo người khác nữa.”
“Mẹ, đặt tên là Xích Xích đi.”
Lúc nãy khi chú Hàn nhắc đến cái tên này, trong đầu Cung Linh Lung lập tức nhớ đến vị siêu sao nào đó ở kiếp trước, hai chữ “Xích Xích” này đã hiện lên trong đầu cô ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-746.html
.]
“Xích Xích? Xích Xích nào?” Cung Vãn Đường vẫn còn chưa phản ứng lại.
Cung Linh Lung nhắc nhở bà: “Chữ Hách được tạo thành từ hai chữ Xích.”
“À, là Xích trong xích đạo à.”
Tên cúng cơm này đúng là khá đặc biệt Cung Vãn Đường gật đầu đồng ý: “Được, vậy gọi là Xích Xích đi, tên hay ho hơn cái tên Cẩu Đản mà cha nó đặt mấy trăm lần.”
“Ha ha ha…”
Cung Linh Lung vừa nghe đến cái tên “Cẩu Đản” là nhịn không được muốn cười, thấy bạn nhỏ Hàn Nguyên Hách đã uống xong ngụm sữa cuối cùng, lấy bình sữa ra, cười vỗ m.ô.n.g nhỏ của cậu bé nói: “Bạn nhỏ Hàn Xích Xích, sau này em phải cảm ơn mẹ và chị đó, nhờ chị nên em mới không phải kế thừa tên cúng cơm của cha em.”
Hàn Tế thấy hai mẹ con bọn họ đều không thích tên cúng cơm này, cũng có chút buồn cười, ông ấy cảm thấy cái tên này khá hay mà.
Ông bà xưa đã từng nói, tên xấu mới dễ nuôi.
Lúc trước tên cúng cơm của mọi người đều vừa sến vừa tục, tên Cẩu Đản đã tính là dễ nghe rồi.
“Hàn Xích Xích, tên cúng cơm của cháu nội ông à?”
Ông cụ Hàn mặc áo khoác quân đội vội vàng chạy đến, vào phòng lập tức cỡ mũ và áo khoác ra, cười tươi rói nói: “Linh Lung, nào, đưa Xích Xích cho ông ôm, cho ông xem thử cái nào. “
Đây là cháu nội nhỏ tuổi nhất trong nhà họ Hàn, ông cụ yêu thương muốn chết, ôm rồi không nỡ buông tay, mãi đến khi nhóc con tè mới đưa cho con trai đi đổi tã.
Buổi tối Hàn Tế ở lại nơi này qua đêm chăm sóc cho vợ con, những người khác đều đi về, Cung Linh Lung đi về cùng với hai ông bà cụ nhà họ Hàn.
Cung Vãn Đường nằm viện ba ngày, mượn sữa hai ngày, sau đó sữa mẹ mới nhiều hơn một chút, miễn cưỡng có thể cho bạn nhỏ Hàn Xích Xích ăn no.
Xuất viện về đến nhà, chị Ngọc đổi đủ mọi cách hầm các loại canh thúc sữa cho bà ăn. Hàn Tế và Cung Linh Lung cũng mang các loại nguyên liệu đồ ăn có tác dụng lợi sữa về nhà, nhà họ Hàn cũng thường xuyên mang đến.
Bạn nhỏ Hàn Xích Xích cũng khá dễ nuôi, ăn no là ngủ, ngủ dậy uống sữa, không hề quấy khóc chút nào, lớn lên rất nhanh, mỗi ngày mỗi khác.