Trạng thái tinh thần của Cung Vãn Đường cũng không tệ lắm, bà ấy vào phòng sinh cũng chỉ hơn một tiếng đồng hồ, lúc sinh rất đau nhưng vẫn còn một chút thể lực, còn có sức để nói chuyện, chỉ có chút suy yếu nói: “A Tế, anh mau nhìn xem con đi, giống anh lắm.”
“Anh thấy rồi, miệng rất giống em.”
Hàn Tế nhẹ nhàng chọc vào gương mặt đỏ rực của con trai, nhóc con này có gương mặt giống anh hơn, trong mắt tràn ngập ý cười: “Vãn Đường, em nghỉ ngơi đi, anh chăm sóc cho con.”
“Được rồi.” Cung Vãn Đường cong môi mỉm cười.
“Vãn Đường, con vất vả rồi, đi ngủ một giấc trước đi.” Bà cụ Hàn kéo góc chăn cho cô, cẩn thận hộ tống cô quay về phòng bệnh.
Cung Linh Lung đi theo mọi người vào phòng bệnh, ôm em trai vừa mới ra đời, để tránh cho ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của mẹ, sắp xếp: “Chú Hàn, chú và mẹ ở chỗ này chăm sóc mẹ và em, con và thím Ngọc về nhà nấu cơm chiều, lát nữa sẽ mang cơm đến cho mọi người.”
“Được rồi.”
Hàn Tế đặt con trai lên giường, nhẹ tay nhẹ chân tiễn bọn họ ra khỏi phòng bệnh.
Cung Linh Lung về đến nhà lập tức gọi điện thoại báo tin vui cho Lục Tĩnh Xuyên, lại gọi điện thoại cho Tôn Đỉnh, nhờ anh ấy truyền tin tức về Hồng Kông.
Mấy người Cung Khải Châu vốn dĩ đã có kế hoạch sẽ đi về ăn tết, nhưng thời tiết mùa đông ở phương bắc năm nay không được tốt cho lắm, cứ mưa tuyết đan xen, có rất nhiều chuyến bay đều bị ngừng, xe lửa cũng thường xuyên đến trễ, hơn nữa trong năm lại xảy ra một lần sự cố máy bay cực kỳ nghiêm trọng, Cung Vãn Đường lo lắng cho sự an toàn của bọn họ, một tháng trước đã gửi điện báo đến thành phố Dương, bảo bọn họ năm nay tạm thời đừng về kinh đô ăn tết.
Bên kia, Tiền Mộng Bình cũng đã về đến nhà, bà ta vừa đi vào, bà già họ Thôi lập tức hỏi: “Chiều nay con đi đâu thế? Hình như Phán Nhi có chuyện tìm con, đã hỏi mấy lần rồi.”
Người bà ta nói chính là con gái út Thôi Phán Nhi của Tiền Mộng Bình, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, trước khi nhà họ Thôi xảy ra chuyện đã chuẩn bị sắp xếp cô ta vào đoàn ca múa để học múa, hiện tại trong nhà xảy ra chuyện, giấc mơ tiến vào đoàn ca múa vỡ vụn, trong khoảng thời gian này cô ta cũng đã chấp nhận số phận, đang đi ra ngoài tìm việc làm.
“Phán Nhi có nói là tìm con làm gì không?” Tiền Mộng Bình hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-742.html
.]
“Không nói.”
Lúc trước bà già họ Thôi này rất hay ra dáng mẹ chồng trước mặt bà ta, hiện tại trong nhà lại rơi vào tình huống này, cả nhà đều dựa vào bà ta chống đỡ, hai vợ chồng già cũng đối xử hiền hòa với bà ta hơn nhiều.
Ông già họ Thôi cũng đã gầy đi rất nhiều, hỏi: “Mộng Bình, chiều nay con đi đâu thế?”
“Con đi tìm Vương Mãn Đình.”
Sắc mặt Tiền Mộng Bình đen kịt, quăng túi xách lên trên tủ: “Con chạy đến đơn vị có nó đánh cho nó một trận, lột da mặt của nó ra, bắt nó phải đưa cho chúng ta năm trăm đồng tiền phí nuôi dưỡng.”
Lúc trước hai ông bà già nhà họ Thôi còn khá thích cô con dâu út, vẫn cứ luôn cho rằng con dâu trưởng Tiền Mộng Bình thích tính kế người khác, không phóng khoáng, nhưng hiện tại bọn họ hoàn toàn đã nhìn thấy rõ ràng, nhà họ Thôi vừa xảy ra chuyện, con dâu út Vương Mãn Đình chạy trốn nhanh nhất, vô cùng ích kỷ vô tình, rõ ràng là một kẻ tiểu nhân thực dụng lại hai mặt.
Hiện tại tình hình trong nhà như thế này, cả gia đình già trẻ đều cần phải tiêu tiền, nếu có thể lấy được năm trăm đồng tiền phụng dưỡng thì cũng có thể giải quyết chuyện lửa sém lông mày.
Thật ra trong tay hai ông bà già nhà họ Thôi còn có một số tiền không nhỏ, chỉ có điều hiện tại không thể lấy ra, lúc trước bọn họ cũng đã nói rõ ràng với Tiền Mộng Bình rồi, sau này sẽ để lại số tiền đó cho bốn mẹ con bọn họ.
Ông cụ Thôi thở dài, lại khuyên nhủ: “Hôm nay con dạy dỗ cho nó một trận, lần sau đừng đánh, cứ lấy được tiền là được rồi. Nay đã khác xưa, chúng ta đã không còn cơ hội xoay người nữa, nhưng hiện tại người nhà họ Vương vẫn còn ngồi yên trên vị trí cũ, nếu chúng ta làm quá đáng, nhà mẹ đẻ của nó cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
“Con biết rồi.”
Tiền Mộng Bình cũng không ngốc, bà ta cũng nhận rõ tình hình hiện tại, lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: “Chúng ta tiết kiệm một chút thì miễn cưỡng cũng đủ sống, con muốn đi tìm chút quan hệ, để hai cha con bọn họ và em ba ở trong tù dễ chịu hơn một chút, cho nên lúc này mới đi tìm Vương Mãn Đình đòi tiền.”
“Tạm thời con đừng làm cái gì nữa, chờ thêm nửa năm rồi tính.”
Hai ông bà già nhà họ Thôi cũng rất thương yêu đau lòng con cháu, đương nhiên cũng muốn đi tìm quan hệ để quan tâm chăm sóc cho bọn họ, chỉ có điều hiện tại còn chưa phải lúc.