Lục Tĩnh Xuyên ra mặt, xụ mặt nói:”Lúc nãy có rất nhiều người nhìn thấy, là bà ta cố ý đ.â.m ngã vợ của tôi, cố ý đẩy ngã em ấy, chúng tôi còn chưa kịp mắng bà ta thì bà ta đã tự ngã xuống đất rồi.”
Lúc bọn họ nói chuyện phiếm, Cung Linh Lung vẫn cứ quan sát cô bé kia, thấy hai mắt cô bé đờ đẫn ngơ ngác, giống như không nghe được bất cứ âm thanh nào, ánh mắt dại ra không có thần thái nhìn cây cột ở bên cạnh, tuy rằng gương mặt dơ bẩn, nhưng loáng thoáng có thể nhận ra đó là một cô bé khá xinh đẹp, chẳng giống hai người phụ nữ này chút nào.
Ngoài ra, tuy rằng quần áo và giày trên người con bé rất cũ nát, nhưng dây giày có họa tiết sao năm cánh, kiểu giày cũng rất hiếm có.
Lúc này trong lòng cô đã phỏng đoán, lập tức kéo cánh tay Lục Tĩnh Xuyên, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được nói vài câu với anh.
Lục Tĩnh Xuyên âm thầm nhìn về phía cô bé kia, thấy người phụ nữ vừa lùn vừa mập kia vẫn cứ nhìn chằm chằm vào ba đứa con trai của mình, lập tức cho bà ta một ánh mắt sắc bén hình viên đạn, giọng nói rất trầm: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
“Ặc, nhìn vài cái cũng không được sao.”
Người phụ nữ vừa lùn vừa mập kia lập tức sợ hết hồn, đôi mắt vẩn đục đảo tới đảo lui.
“Linh Lung, em và mọi người lên xe trước đi.”
Lục Tĩnh Xuyên nháy mắt ra hiệu cho mấy người nhà họ Bành và vợ mình.
“Nè, mấy người không được đi, chị cả của tôi bởi vì mấy người mới phát bệnh, mấy người nhất định phải bồi thường mới được.” Người phụ nữ vừa lùn vừa mập kia tiến lên định cản đường.
Lục Tĩnh Xuyên giơ tay túm chặt lấy vạt áo của bà ta, vung nhẹ một cái như vung một bịch rác, quăng bà ta ngã xuống đất.
“A, đánh người, người này đánh tôi.”
“Đồng chí công an, mấy anh mau bắt tên này lại, tôi bị anh ta đánh rồi, chị của tôi cũng bị bọn họ dọa sợ đến mức bộc phát bệnh, bọn họ nhất định phải bồi thường tiền cho tôi mới được.”
Mấy người đi xe lửa ở bên cạnh nhìn thấy rất nhiều loại người thích la lối khóc lóc lăn lộn như thế này, ai nấy đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía bà ta.
Lục Tĩnh Xuyên cũng không thèm để ý bà ta, xoay người nói nhỏ với hai nhân viên bảo vệ: “Đồng chí, chúng ta đi qua đó nói chuyện một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-712.html
.]
Hai người đi đến một bên, Lục Tĩnh Xuyên lấy ra giấy chứng nhận quân nhân, anh khẽ thì thầm vài câu với đối phương.
Người phụ nữ mập lùn kia vẫn cứ nằm trên đất la lối khóc lóc, miệng cứ bla bla mãi không ngừng, mà người phụ té ngã trên đất bên kia được bác sĩ cứu giúp, cũng đã dần dần khôi phục lại, chỉ có điều đến bây giờ bà ta vẫn không thể nói nên lời, cơ thể còn đang khẽ run lên.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện mặt và tay bà ta lại càng đen hơn lúc trước.
“Mấy người làm cái gì thế?”
“Người kia đánh tôi, mấy người không bắt anh ta, tại sao lại bắt tôi?”
Hai người bảo vệ nghe được lời nhắc nhở của Lục Tĩnh Xuyên, không nói hai lời lập tức bắt người phụ nữ này lại, trong đó có một nhân viên bảo vệ xụ mặt nói: “Ngoan ngoãn một chút, đi về đồn công an phối hợp điều tra với chúng tôi.”
Lúc này người của bộ phận bảo vệ ga xe lửa cũng đã đi đến duy trì trật tự, thấy hai nhân viên bảo vệ đã bắt người, bọn họ không hỏi quá nhiều, lập tức bước lên giúp đỡ.
“Dẫn cô bé kia theo luôn.”
Nhân viên bảo vệ chỉ vào cô bé vẫn còn ngơ ngác nhìn cột.
“Mấy người muốn làm cái gì?”
“Mấy người bắt con gái tôi làm chi?”
“Nó là một con ngốc, sao mấy người có thể ăn h.i.ế.p một đứa nhỏ ngu dại chứ?”
“Cứu mạng, có ai không, công an đang vu oan cho người tốt nè…”
Lúc này người phụ nữ kia rõ ràng luống cuống, liều mạng giãy giụa, nhưng cho dù bà ta có khỏe như thế nào thì cũng không phải là đối thủ của đám bảo vệ này, không bao lâu sau cũng đã bị áp giải đi.
Người vây xem ở bên cạnh cũng không phải người ngu, ngay từ đầu bọn họ đã cảm thấy hai người phụ nữ này quái dị rồi, lúc này đồng chí bảo vệ kia chắc chắn đã phát hiện ra gì đó, cho nên mới bắt người này lại, bọn họ đương nhiên sẽ không nhiều chuyện cản trở.
Chờ nhân viên bảo vệ bắt hai người phụ nữ và cô bé kia đi, những người khác cũng không đi theo hóng chuyện, ai nấy đều vội vàng lên xe.