Bình thường Nguyễn Ngọc Miên đã quen với việc tiêu tiền ăn xài phung phí, mấy món đồ giá rẻ sẽ không mua, từ đầu đến chân, quần áo và giày bà ta mặc đều mua ở cửa hàng hoa kiều, bình thường cũng ăn toàn đồ ngon nhất, đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da cũng là hàng tốt nhất, bình thường còn thường xuyên đi uống tra vui chơi với các đồng nghiệp trong đoàn kịch, mỗi ngày đều chi tiêu rất nhiều tiền, số tiền bà ta dành dụm cũng không nhiều.
“Ba bốn trăm đồng tiền mà còn không đủ dùng hả? Không lẽ mẹ còn phải bỏ tiền nuôi nhà họ Trương nữa sao?” Lục Thu Đông hỏi ngược lại.
“Đống tiền kia đã bị con ranh thối Thu Hà lấy đi rồi, nó và Tề Bân kết hôn chạy đến tìm mẹ, bắt mẹ chuẩn bị của hồi môn cho nó, lúc đó đã cầm đi ba trăm đồng.”
“Tháng trước nó lại gửi thư đến đòi tiền, nói Tề Bân đối xử không tốt với nó, rất hay đánh nó, cũng không cho nó tiền, cơm cũng không có mà ăn, mẹ lại gửi cho nó năm mươi đồng.”
Hiện tại Nguyễn Ngọc Miên chỉ cần nhớ đến con gái cả báo thủ này là lại giận đến đau ngực, nếu không phải con ranh kia gây ra họa, gia đình của bà ta cũng sẽ không tan nát, cũng sẽ không rơi vào nông nỗi như thế này.
“Hai đứa con còn đang đi học, chưa đi làm, không có tiền.”
Lục Thu Cúc cũng không phải không muốn giúp, mà là cô ta thật sự không có tiền, hiện tại bọn họ đang ở trường nội trú, cuối tuần mới về nhà được một lần, mỗi tuần tìm cha lấy tiền một lần, trong tay cũng không có dư tiền.
“Thu Cúc, Thu Đông, mẹ biết hai đứa không có tiền, hai đứa đi tìm cha lấy ít tiền đi, ông ấy có tiền. Mẹ cũng không cần quá nhiều, hai đứa đi xin ông ấy hai trăm đồng, chờ mẹ ly hôn với Trương Phúc Bản rồi, mẹ lập tức quay về sống với hai đứa ngay.”
Lúc này ánh mắt của Lục Thu Cúc nhìn về phía bà ta có chút phức tạp, cô ta cứ có cảm giác đầu óc hiện tại của mẹ không được bình thường cho lắm, rốt cuộc thì bà ta lấy đâu ra tự tin mà cho rằng cha của cô ta sẽ phục hôn tiếp tục sống với bà ta nữa vậy?
Trong lòng Lục Thu Đông cũng suy nghĩ giống như chị của mình, nói thẳng: “Mẹ, cha sẽ không phục hôn với mẹ, ông nội bà nội cũng sẽ không đồng ý, mẹ đừng nghĩ đến chuyện này nữa.”
Nghe cô ta nói như thế, Nguyễn Ngọc Miên lập tức hiểu lầm, giọng nói lập tức trở nên sắc nhọn: “Tĩnh Dương, có phải Lục Nam Chinh tìm người khác rồi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-688.html
.]
“Mẹ, mẹ lại suy nghĩ bậy bạ cái gì nữa vậy?”
Lục Thu Đông thấy những người khác mới đi ngang qua bọn họ lại ngoái đầu nhìn về phía này, xấu hổ cúi đầu, thò tay vào túi lấy ra hai đồng tiền đưa cho bà ta: “Trên người con chỉ có hai đồng, đây là tiền sinh hoạt tuần này của con, mẹ muốn thì cứ lấy đi đi.”
“Con cũng chỉ có hơn hai đồng.”
Lục Thu Cúc lấy tiền lẻ trong cặp sách ra, đưa hết cho bà ta.
“Thu Cúc,Thu Đông, nhiêu đây không đủ, hai đứa đi tìm cha lấy tiền đi, lấy cho mẹ hai trăm đồng.” Nguyễn Ngọc Miên gần như cầu xin nói.
“Mẹ nói mẹ muốn ly hôn với Trương Phúc Bản, lại muốn nhiều tiền như thế, vậy mẹ định ly hôn kiểu gì? Là ông ta mở miệng đòi hai trăm đồng mới đồng ý đi làm thủ tục ly hôn với mẹ sao?” Lục Thu Cúc hỏi đến vấn đề quan trọng nhất.
Biểu cảm trên mặt Nguyễn Ngọc Miên cứng đờ lại: “Không phải, mẹ lấy tiền là vì có tác dụng khác.”
“Dùng để làm cái gì?” Lục Thu Cúc hỏi ngược lại.
“Thu Cúc, con đừng có hỏi, con chỉ cần biết mẹ cần số tiền này để làm chuyện lớn là được rồi.” Nguyễn Ngọc Miên không muốn nói cho bọn họ.
“Mẹ không nói cho con thì con sẽ không tìm cha xin tiền.”
Lục Thu Cúc cũng không muốn đi xin tiền của cha, hai trăm đồng không phải số lượng nhỏ, chắc chắn cha sẽ hỏi cô ta dùng tiền để làm gì, nếu cô ta không trả lời được thì ba sẽ không cho cô ta.