“Linh Lung!”
Giọng nói của Lục Tĩnh Xuyên giống như âm thanh của tự nhiên xuyên thấu qua màn tai, trong lòng Cung Linh Lung đột nhiên run lên, xoay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông gầy và đen đến mức biến thành một người hoàn toàn mới, giọng nói bình thường rất trong trẻo cũng trở nên khàn đi nói: “Anh Tĩnh, anh về rồi.”
“Anh về rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên sải bước nhanh chóng đi đến trước mặt cô, dùng một tay ôm lấy đầu cô vào lòng, giọng nói trầm thấp khàn khàn cũng đang phát run: “Linh Lung, xin lỗi, làm em lo lắng rồi.”
“Về là tốt rồi.”
Hai mắt Cung Linh Lung run run, mấy ngày nay tuy rằng ngoài miệng cô chưa nói gì, nhưng thật ra trong lòng lại rất nhớ anh, cũng rất lo lắng cho anh.
Hiện tại anh đã bình an quay về rồi, cuối cùng anh cô cũng yên tâm, chỉ là nhìn thấy anh vừa đen vừa gầy như thế, trong mắt tràn ngập lo lắng: “Anh Tĩnh, sao anh gầy nhiều thế? Có bị thương ở đâu không?”
“Không có bị thương.”
Lục Tĩnh Xuyên buông cô ra, để cô tiếp tục nằm dựa vào đầu giường, ngồi xuống mép giường, bàn tay đầy vết chai nắm chặt lấy tay của cô: “Nhiệm vụ huấn luyện khá gian khổ, chỗ huấn luyện có hoàn cảnh rất khắc nghiệt, ai cũng gầy, nhưng mà không phải vấn đề gì lớn, quay về ăn tết bồi bổ là có thể khôi phục lại ngay.
Thấy anh vừa đen vừa gầy nhưng tinh thần vẫn còn khá tốt, khí chất cũng thay đổi rõ rệt so với lúc rời đi, trước kia anh giống như một cây lao, hiện tại lại giống như một thanh kiếm sắc bén sắp sửa ra khỏi vỏ.
“Linh Lung, anh nghe mẹ nói dạo gần đây cơ thể của em đã nặng nề đến mức đi không nổi, tay chân cũng phù rất nặng, có phải bây giờ khó chịu lắm không?”
Lúc Lục Tĩnh Xuyên hỏi, đã xốc chăn đang đắp trên người cô lên, nhìn thấy bụng của cô to tròn giống như một cái bong bóng sắp nổ tung, trái tim như nhảy ra khỏi cổ họng, vội vàng đứng lên nói: “Linh Lung, chúng ta đến bệnh viện ở đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-643.html
.]
“Anh Tĩnh, ông ngoại đã mời bác sĩ về nhà, bác sĩ nói có lẽ trong hai ba ngày tới sẽ sinh, em cũng cảm giác được mấy đứa nhỏ đang tuột xuống, chắc là sắp sinh rồi.”
“Đã sắp xếp bệnh viện xong rồi, có thể nhập viện bất cứ lúc nào, nhưng mà ở trong nhà cũng ấm áp thoải mái một chút, ngày mai lại là giao thừa, em muốn ở nhà ăn xong bữa cơm đoàn viên với mấy người lớn trong nhà sau đó lại dọn đến bệnh viện ở.”
Sau hai mươi năm dài dòng, cuối cùng người nhà họ Cung cũng đã đoàn tụ, bữa cơm đoàn viên năm nay có ý nghĩa rất lớn, Lục Tĩnh Xuyên cũng có thể hiểu được, nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cô nói: “Được rồi, chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên với ông ngoại xong rồi lại đến bệnh viện.
Mấy người Cung Khải Châu đều đang ở phòng khác ở bên ngoài, không đi vào quấy rầy hai vợ chồng bọn họ nói chuyện, Cung Linh Lung dịu dàng cười nhạt: “Anh Tĩnh, ông ngoại cũng đang ngóng trông anh về đó, anh đi ra chào hỏi bọn họ đi.”
“Được rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên khom lưng hôn nhẹ lên má của cô: “Anh đi nói chuyện với ông ngoại và hai cậu một chút, lát nữa lại vào với em.”
Cung Linh Lung duỗi tay kéo râu của anh, hôm nay anh chắc chắn là vội vàng chạy đến, áo bông mặc trên người nhăm dúm dó, râu ria xồm xoàm cũng không biết cạo, tóc không cắt, trông giống hệt như dân chạy nạn, mắt mang theo ý cười: “Anh đi tắm rửa vệ sinh cá nhân đi, tắm cho ky vào, trong ngăn tủ có quần áo mới chuẩn bị cho anh, anh tắm xong rồi mặc vào.”
“Chê anh à?” Trong ánh mắt sắc bén của Lục Tĩnh Xuyên mang theo một chút nguy hiểm.
“Không chê, không chê.”
Cung Linh Lung cười tươi rói lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp, điên cuồng nịnh nọt: “Đồng chí Lục Tĩnh Xuyên nhà em đẹp trai tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, đẹp như Phan An, người ngoài hay gọi là mặt ngọc phi long, à, không đúng, hiện tại là mặt đen phi long.”
“Nghịch ngợm.” Lục Tĩnh Xuyên nhéo nhéo gương mặt đầy thịt của cô, ý cười trong mắt như sắp tràn ra ngoài.
Cung Linh Lung cố ý đùa giỡn vui đùa với anh, vì không muốn để người lớn ở bên ngoài chờ lâu, giục anh: “Anh mau đi đi, đi chào hỏi người lớn xong rồi đi tắm, tắm nhanh rồi về, chắc là sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi.”
“Được rồi.” Lục Tĩnh Xuyên lập tức đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài.