Thấy hai chị em bọn họ vào nhà rồi cũng không chào hỏi ai, cả hai chỉ lo nhìn chằm chằm vào Cung Linh Lung, Lục Nam Chinh nhíu mày hỏi: “Đến cả lễ phép cơ bản nhất cũng không hiểu đúng không?”
“Chị dâu.”
Hai chị em Lục Thu Cúc đồng thanh chào hỏi.
Cung Linh Lung lễ phép lại có chút xa cách cười cười: “Thu Cúc, Thu Đồng, chào hai đứa, m.á.u vào nhà ngồi đi.”
Hai chị em đều hơi cương cứng mặt, cùng nhau đi đến ghế sofa, chào hỏi mấy người lớn khác.
Ông cụ Lục khá lạnh nhạt với hai người bọn họ, chỉ bình tĩnh đáp lời một tiếng, không nói thêm gì với bọn họ, thái độ của những người khác cũng không khác gì mấy.
Lúc nãy Lục Nam Chinh mới đi mua vịt quay về, còn mang theo đồ kho nóng hổi bốc khói, ông ấy cầm một cái chén không đổ ra, bưng lên cho con dâu ăn: “Linh Lung, hôm qua con nói thèm món kho, cha mới mua một ít, vẫn còn nóng hổi, con ăn trước đi.”
“Cảm ơn cha.”
Cung Linh Lung ngửi mùi đã bắt đầu chảy nước miếng, cười cầm lấy chén đũa, gọi cháu trai đến: “Tiểu đồng chí Lục Trăn, lại đây, ăn chung với thím nè.”
“Em dâu, em ăn đi, bình thường nó ăn nhiều rồi. Lâu lâu em mới có dịp về nhà một lần, chú hai mua cho em, em ăn nhiều vào.” Lý Thu Uyển cười nói.
Bạn nhỏ Lục Trăn cũng rất ngoan ngoãn: “Thím, con không ăn đâu, thím cho em trai em gái ăn đi. Thím cho con chocolate, sau này con lớn rồi, đi làm kiếm tiền mua đồ kho về cho thím ăn, con cũng sẽ mua chocolate cho em trai em gái ăn.”
“Ui cha, tiểu đồng chí Lục Trăn của chúng ta vừa biết hiếu thảo với người lớn vừa yêu thương em trai em gái, ngoan thật đó.” Cung Linh Lung cười khen ngợi cậu bé.
Bé con thích nhất nghe người khác khen ngợi, cười toe toét lộ ra một hàm răng trắng, vô cùng vui vẻ.
Cung Linh Lung hòa nhập vui vẻ với người trong nhà, hai chị em Lục Thu Cúc có vẻ rất không hợp nhau, chào hỏi mọi người xong lập tức ngồi ở trong góc yên lặng, nhưng mà hai người vẫn cứ nhìn chằm chằm lên người Cung Linh Lung.
“Ăn cơm thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-638.html
.]
Vu Phái Dung ở trong phòng bếp gọi to, mấy người trong phòng bếp đều lần lượt đứng dậy, mấy đứa nhỏ đều chủ động đi vào phòng bếp bưng đồ ăn lên.
Người lớn ngồi một bàn, mấy thanh niên trẻ nhỏ ngồi một bàn, Cung Linh Lung đứng lên đang định qua bàn bên kia ngồi xuống, ông cụ Lục lại kêu cô: “Linh Lung, con lại đây ngồi chung với ông nội, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Cung Linh Lung hào phóng đi qua đó ngồi xuống, thấy anh cả họ bưng một chén tôm lớn đi đến, hai mắt sáng lên: “Anh Nghiêu, tôm mua ở đâu thế?”
“Anh cũng không biết.” Lục Tĩnh Nghiêu chỉ phụ trách bưng đồ ăn.
“Linh Lung, mấy con tôm này là do ngày hôm qua ông nội con cướp được trong tay ông bạn già của ông ấy đó, cố ý chừa phần cho con ăn.” Bà cụ Lục cười nói với cô.
“Dạ? Cướp?” Cung Linh Lung hơi kinh ngạc.
Ông cụ Lục ngồi xuống cười nói: “Con rể của lão Cù đi đến cảng Thanh đi công tác, mang theo mười mấy cân tôm biển về, tặng cho ông ấy bốn năm cân, ông trùng hợp gặp được, bảo ông ấy chia cho ông hai cân, sáng nay đã đền bù cho ông ấy hai cây lạp xưởng rồi.”
Ông cụ Lục cũng nghe nói tôm biển có dinh dưỡng, rất thích hợp cho phụ nữ mang thai ăn, thai nhi hấp thụ chất dinh dưỡng sẽ phát triển trí não trở nên thông minh hơn, cho nên mới đòi ông bạn già một ít cho cô ăn.
“Cảm ơn ông nội.”
Được người lớn trong nhà quan tâm yêu thương, trong lòng Cung Linh Lung cũng vô cùng cảm động.
“Người trong nhà không cần phải khách sáo như thế, con mau ngồi xuống ăn đi.”
Ông cụ Lục thấy đồ ăn đã được bưng lên hết, cầm lấy chén đũa gắp đồ ăn ăn trước, cũng nói với cô: “Nghe nói ông ngoại của con đã về kinh đô rồi, ông còn chưa kịp gặp ông ấy nữa, ngày mai là ngày kết hôn của mẹ con và A Tế, ông nội cũng nhận được thiệp mời, ngày mai đi tham dự tiệc cưới, ông phải gặp mặt ông ngoại con, cùng nhau uống một chén mới được.”
“Hôm nay ông ngoại cũng nói với con như thế, chờ đến ngày nghỉ ông ngoại lại đến thăm ông.” Cung Linh Lung trả lời ngay.
“Linh Lung, con nói với ông ngoại của con, ông nội không phải là loại người cổ hủ để ý đến mấy chuyện quy cũ kia, không cần phải đưa thiệp gì đó, hiện tại đều là bà con họ hàng với nhau, có thể đến nhà ông chơi bất cứ lúc nào.”
Các lãnh đạo thuộc thế hệ bọn họ đa phần đều là người thân thiết hiền hòa, không để ý đến mấy lễ nghi phiền phức và quy củ cổ hủ, ông nội nhà họ Lục là như thế, ông ngoại nhà họ Chu và ông cụ nhà họ Hàn cũng thế.
Cung Linh Lung cười gật đầu nói: “Dạ, con sẽ nói lại với ông ngoại.”