Hàn Tế đã quyết định tổ chức tiệc cưới vào ngày mai, đã đến cửa hàng quốc tân đặt bàn tiệc rồi, mọi công việc kết hôn đều đã sắp xếp ổn thỏa, đến cả anh trai chị dâu và mấy đứa cháu trong nhà cũng đều là do ông ấy gọi điện thoại gọi về.
Mấy người lớn đều đang nói cười vui vẻ, Giang Vận nhích đến gần Cung Linh Lung, hỏi thăm giúp thầy của mình: “Linh Lung, phải sắp xếp nghi thức cầu hôn như thế nào đây?”
Cung Linh Lung nghịch ngợm chớp mắt, cố nhịn cười chỉ chiêu cho bọn họ: “Chẳng hạn như viết một bài thơ tình rồi đọc thật to.”
Giang Vận: “…”
Bảo ông già nghiêm túc cổ hũ nhà cô ấy viết một bài thơ tình rồi đọc diễn cảm đó hả?
“Khụ khụ, nếu như không biết viết thơ tình thì lập một lời thề sông cạn đá mòn đi.” Cung Linh Lung tiếp tục trêu đùa.
Giang Vận: “… Cái này không phải cũng giống như thơ tình sao?”
“Cũng có thể coi chúng nó là một.”
Cung Linh Lung buồn cười, thấy Giang Vận dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía chú Hàn, cô sắp không nhịn cười được nữa, lại tiếp tục chỉ chiêu nói: “Nếu hai thứ này đều không làm được thì cũng chỉ có thể tặng hoa tặng quà gì đó để bày tỏ tình cảm thôi.”
Thấy cô hình như rất am hiểu những chuyện này, Giang Vận nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt hỏi: “Lúc chị kết hôn với nhị sư huynh, nhị sư huynh tặng cái gì cho chị để cầu hôn thế?”
“Anh ấy tặng anh ấy cho chị đó.” Cung Linh Lung cười nói.
Giang Vận: “… Em biết rồi, thầy của em cũng rất sẵn lòng xem mình như một món quà để tặng đi.”
Nói xong, cô ấy cười hì hì chuẩn bị đi báo cáo kết quả.
“Hai đứa con đứng đây lẩm nhẩm lầm nhầm nói cái gì đó.” Ông cụ Hàn cười nhìn về phía bọn họ.
“Khụ khụ.”
Giang Vận ho nhẹ, thấy mọi người đều nhìn về phía bọn họ, cười toe toét khoe một hàm răng trắng ra trả lời: “Ông nội, con đang làm việc cho con trai của ông đó. Con thật sự là rầu thúi ruột mới làm cho con trai ông nội ôm được người đẹp về nhà. Bây giờ tiệc cưới còn chưa tổ chức, cũng có nghĩa là chưa hoàn toàn xong xuôi, con đang áp dụng chiến thuật đánh bọc, tấn công về phía Linh Lung, thúc đẩy hoàn thành bước cuối cùng nè.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-635.html
.]
“Ha ha ha…” Cả gia đình nhà họ Hàn đều cười ầm lên.
Hai ông bà cụ nhà họ Hàn đều bị cô ấy chọc cười, bà cụ Hàn cũng cười vỗ nhẹ lên vai con trai nói: “Tiểu Vận vì chuyện của con mà bận trước bận sau, tận tâm hoàn thành nhiệm vụ, không có con bé chỉ chiêu giúp con thì chắc chắn hết năm nay con vẫn cứ còn ế hàng thôi. Tuy rằng con bé là học trò của con, nhưng mà không thể thiếu phí bà mối được, phải cho con bé một cái bao lì xì to đó.”
Giang Vận: “… Bà nội, cái này thì có thể miễn.”
“Cái này nhất định phải cho con mới được.”
Hôm nay bà cụ Hàn cực kỳ vui vẻ, mấy năm nay chuyện bà ấy lo lắng nhất chính là chuyện hôn nhân của đứa con thứ tư, hiện tại ông ấy cuối cùng cũng đã kết hôn thành lập gia đình rồi, cuối cùng bà ấy cũng có thể yên tâm được rồi.
Bên phía nhà họ Hàn đoàn viên hòa thuận, vui sướng hạnh phúc, nhưng giờ phút này những người khác nhận được thiệp cưới của Hàn Tế đều vô cùng kinh ngạc, lúc trước bọn họ chưa bao giờ nghe đến chuyện Hàn Tế hẹn hò với ai, lúc này tất cả đều tò mò muốn biết vợ của ông là ai.
Buổi trưa Cung Linh Lung ở lại nhà họ Hàn ăn cơm, bởi vì ngày mai phải làm tiệc cưới nên nhà họ Hàn vô cùng bận rộn, cô và mấy người ông ngoại cùng nhau về nhà trước.
Chiều tối, hai mẹ con Chu Lan Cầm tan ca xong lại đến đón cô, buổi tối đến nhà họ Lục ăn cơm chiều.
“Thím ơi.”
Cô mới vừa xuống xe, bạn nhỏ Lục Trăn đã nhào đến giống như một quả pháo.”
“Lục Trăn, đừng có chạy, không được đụng vào bụng của thím.” Lục Tĩnh Nghiêu ở đằng sau đuổi theo kêu to, sau đó nhanh chóng xông đến.
Nhóc con chạy rất nhanh, Cung Linh Lung phản ứng cực nhanh hơi nghiêng người sang một bên, lại giơ tay đỡ lấy Lục Trăn.
“Em dâu, có đụng trúng em không?” Lục Tĩnh Nghiêu nhanh chóng chạy đến.
“Không đụng trúng em.”
Cung Linh Lung cười cười duỗi tay cưng chiều sờ đầu Lục Trăn, dịu dàng nói: “Tiểu đồng chí Lục Trăn, thím đang mang thai, trong bụng có em trai em gái, con đừng đụng trúng mấy em nha.”
“Con xin lỗi thím, con không biết.”